Cảm Xúc Cuộc Sống Từ Chiếc Xe Lăn

Khi cuộc sống trở nên gấp gáp, suy nghĩ và cảm xúc trong con người thành ra hối hả. Điều này đã khiến cho lòng kiên nhẫn và khả năng lắng nghe của ta ngày một giảm sút. Thời gian gần đây, khi tôi nói chuyện với các bạn trẻ về cuộc sống, họ thường than thở với tôi rằng họ cảm thấy không được mọi người lắng nghe và thấu hiểu.

Danh mục:

Giới thiệu

Những bài học cuộc sống trong cuốn sách này được viết ra từ một người đã trải qua quá nhiều mất mát trong cuộc đời. Tác giả, nhà tâm lý học 33 tuổi với một cuộc sống gia đình hạnh phúc cùng vợ và hai cô con gái bỗng vô tình trở thành một người tàn phế và gắn đời mình với chiếc xe lăn. Tai nạn thảm khốc này đã làm thay đổi cuộc đời Daniel Gottlieb mãi mãi.

Trong quá trình xây dựng lại cuộc sống, gia đình và sự nghiệp của mình, Daniel đã có những khám phá quan trọng về tâm lý con người, từ những khát khao về tình yêu đến sự thấu cảm và cảm giác an toàn. Trong cuốn sách này, ông đã trình bày những suy ngẫm và bài học về cuộc sống, qua đó giúp độc giả tìm thấy câu trả lời cho câu hỏi quan trọng nhất: “Ý nghĩa của việc làm người là gì?”.

Với văn phong nhẹ nhàng, uyên bác nhưng cũng không kém phần dí dỏm, Daniel Gottlieb đã chinh phục trái tim của hàng triệu người trên khắp thế giới. Từ việc kể lại những biến cố cay đắng và nghiệt ngã của cuộc đời mình cũng như các câu chuyện của những bệnh nhân ông từng tư vấn tâm lý cho họ, Daniel gửi đến cho độc giả những thông điệp sâu lắng cùng rất nhiều bài học ý nghĩa về cuộc sống. Qua đó, tác giả chia sẻ cách xử trí và nhiều góc nhìn khác nhau khiến chúng ta thấu hiểu và cảm nhận được căn nguyên của vấn đề.

Ngoài ra còn có vô số những đúc kết thú vị được trình bày trong cuốn sách, trên hết là những nhìn nhận đúng đắn về mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái, một trong số đó là niềm tin rằng con cái có thể thích nghi tốt hơn cha mẹ, và các bậc phụ huynh hoàn toàn có thể học được những bài học quý giá từ chính các con mình và rằng các bậc cha mẹ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi họ có niềm tin vào tinh thần kiên cường của con cái.

Hy vọng rằng những câu chuyện nhẹ nhàng trong cuốn sách từ từ thấm vào tâm hồn và suy nghĩ của bạn và sẽ khiến bạn có cái nhìn tích cực và nhìn đời bằng đôi mắt yêu thương, thanh thản.

Đọc thử

BÀI HỌC VỀ TÌNH YÊU

Tình yêu chữa lành mọi vết thương của con người – kể cả người cho đi và người nhận về.

– Kart Menninger

Tôi còn nhớ trong bộ phim Divine Secrets of the Ya-Ya Sisterhood có một cảnh quay về cuộc dạo chơi của hai cha con nhân vật chính. Cô con gái (do diễn viên Sandra Bullock thủ vai) đã không ngừng đặt cho cha mình (do diễn viên James Garner thủ vai) những câu hỏi liên quan đến tình yêu, trong đó có câu: “Cha! Trong cuộc đời mình, cha đã được yêu thương đủ chưa?”.

Những câu hỏi của cô gái đã thể hiện ước vọng của cô về tình yêu. Trong bộ phim này, người mẹ của cô gái được miêu tả là một nhân vật có nhiều cảm xúc thái quá và chỉ biết quan tâm đến bản thân. Mặc dù đã kết hôn và có một đứa con nhưng bà lại không yêu thương con gái mình đúng mực. Kết quả là cô gái đã mang trong lòng nỗi tổn thương to lớn. Câu hỏi đầy cay đắng cô đặt ra cho người cha của mình chính là kết quả của một trái tim thiếu tình thương yêu.

Qua các tình tiết trong phim, tôi nhận ra người cha cũng là người không được yêu thương đầy đủ. Nhưng ngay trong bối cảnh đó, rõ ràng ông đang rất hạnh phúc vì được đi dạo với cô con gái mà ông hết mực yêu thương. Ở đây, tôi cho rằng câu hỏi của cô con gái là không đúng bởi vấn đề không phải người cha có được yêu thương đủ không. Câu hỏi trên nên sửa lại là: “Cha, trong cuộc đời mình cha có yêu thương mọi người đủ không?”.

Tôi nghĩ rằng ban nhạc The Beatles đã sai khi hát rằng: “Tình yêu là tất cả những gì bạn cần” và Andrew Lloyd Webber đã đúng khi nói: “Tình yêu làm thay đổi tất cả”. Bất kể được cho đi hay nhận về, hứa hẹn hay phản bội thì tình yêu vẫn luôn có khả năng làm thay đổi tất cả. Và không điều gì có thể sâu sắc hơn một tình yêu vô tư, chân thành và vị tha.

Ví dụ dễ hiểu nhất của loại tình yêu này chính là cảm giác của các bậc cha mẹ khi chào đón đứa con mình chào đời. Lúc đó, trái tim họ mở ra trọn vẹn và gần như mọi cảm giác thương yêu đều sống dậy. Vào khoảnh khắc đặc biệt đó, hầu hết các bậc cha mẹ đều trang trọng hứa với lòng mình sẽ mãi mãi yêu thương và che chở cho đứa trẻ bé bỏng mình đang bế trên tay.

Chính lời tự hứa này đã dẫn đến nhiều rắc rối về sau. Cái ước vọng tự nhiên được bảo vệ con đã khiến những nỗi lo lắng trong ta lớn dần. Chúng ta luôn cảnh giác cao độ với những nguy hiểm tiềm tàng quanh con mình và thậm chí là lo lắng đến từng bước đi của chúng mà không hiểu rằng, mọi sự chẳng qua chỉ là sự thích ứng. Để sống sót, mọi đứa trẻ đều phải tự thích ứng với môi trường xung quanh. Chúng ta lo lắng bởi vì chúng ta thương yêu con cái. Nhưng nỗi lo lắng sẽ khiến ta không thể cảm nhận được tình yêu của mình. Và như vậy – khi các con lớn lên, những nỗi lo lắng trong ta cũng lớn lên, trong khi khả năng cảm nhận một tình yêu chân thành và tha thiết ngày càng nhỏ đi. Tình yêu vẫn ở đó, nhưng ta không thể cảm nhận nó dễ dàng như trước.

Rất khó để giữ mãi một tình yêu vô tư mà không vụ lợi. Không ít lần ta lo lắng khi nghĩ về người ta yêu, rằng họ có yêu thương ta nhiều như ta yêu họ không hoặc họ có hạnh phúc với tình yêu của ta không. Khi ấy, ta tin rằng những nỗi lo lắng của mình cũng chỉ nhằm “chăm sóc người mình yêu” và “vì hạnh phúc của họ”. Nhưng khi ta cố gắng thay đổi người mình yêu “vì lợi ích của chính họ” thì đó không phải là tình yêu. Đó là sự lo lắng. Và chính sự lo lắng này đã khiến chúng ta muốn thay đổi mọi thứ để cảm thấy tốt hơn. Tôi đã từng chứng kiến rất nhiều người cố gắng thay đổi người mà họ yêu thương để có lại được cảm giác thân thương của tình yêu hoặc sự an tâm.

Phải nói rằng có rất nhiều cách mô tả tình yêu cũng như có rất nhiều người đã thử mô tả nó. Tiến sĩ Stephen Post, chủ tịch dự án nghiên cứu về sự vô hạn của tình yêu ở Đại học Case Western Reserve, đã tìm cách mô tả về một tình yêu vị tha. Theo ông, đây là thứ tình yêu dành cho tất cả mọi người và không có ngoại lệ, với sự chân thành và dâng hiến vĩnh cửu. Đây còn là hành động sẻ chia không toan tính của một tâm hồn cao thượng. Đôi khi, tình yêu vị tha còn là một trạng thái của sự tồn tại. Quả thật, có nhiều thời điểm, tôi bỗng cho rằng tình yêu không phải là một trạng thái tâm lý bởi vì ngay lúc ấy, tôi không hề cảm thấy yêu thương ai hay bất kỳ điều gì. Lúc đó, tôi nhận ra rằng sự tồn tại của mình cũng là một dạng hiện hữu của tình yêu.

Tất nhiên cảm giác này không tồn tại lâu dài trong mỗi chúng ta. Tôi nghĩ rằng nó chỉ có thể tồn tại trong thời điểm chúng ta trải nghiệm nó mà thôi.

Một buổi sớm mùa xuân cách đây không lâu, tôi nhận được điện thoại từ con gái Ali. Trước đó, con bé đã bị đau cổ suốt nhiều tuần liền. Ali gọi điện để thông báo với tôi rằng giờ đây, cơn đau đã nặng hơn và lan xuống cánh tay. Khi tiến hành chụp MRI[1], các bác sĩ kết luận con bé bị thoát vị đĩa đệm đốt xương sống số 5 và số 6. Tôi thật sự sợ hãi bởi tủy sống của tôi cũng bị chấn thương ở ngay giữa đốt sống số 5 và số 6. Ali còn bảo với tôi rằng bác sĩ đề nghị nó nên giải phẫu ngay trong vài ngày tới.

Tôi cố gắng an ủi Ali. Tôi nói với con bé về nỗi lo lắng của mình và hỏi nó liệu có thể đợi thêm vài ngày để tôi tìm giải pháp khác không. Dù tin tưởng các bác sĩ nhưng con bé vẫn đồng ý chờ đợi. Tôi liên hệ với những người bạn bác sĩ của mình và thậm chí còn nhờ họ tham khảo ý kiến của các bác sĩ thần kinh khác. Trong vòng 2 ngày, một vài giải pháp khác đã được đưa ra nhưng đa phần họ đều tán thành quyết định của bác sĩ riêng của Ali. Con bé cần được phẫu thuật ngay lập tức.

Khi nghe thông báo của tôi, Ali bảo rằng nó sẽ gọi cho bác sĩ để tiến hành phẫu thuật ngay ngày hôm sau. Trong lúc nói chuyện, Ali hỏi tôi liệu con bé có nên chuẩn bị “di chúc” không. Tôi thuận miệng trả lời rằng vậy cũng tốt. Sau đó, tôi không bận tâm đến việc này nữa bởi tôi phải nhanh chóng sắp xếp công việc để sáng sớm hôm sau đến được bên con trong bệnh viện ở New York.

Ngày hôm sau, tôi gặp Ali ở bệnh viện. Bạn trai của con bé – Geoffrey – đang ngồi bên cạnh. Trông con bé rất sợ hãi. Khi bác sĩ ra hiệu vào phòng phẫu thuật, Ali bắt đầu òa khóc. Geoffrey và tôi cố gắng ở bên cạnh con bé cho đến khi nó được đưa vào phòng trong. Lúc này, tôi cũng không buồn để tâm đến cảm xúc của mình bởi vì việc lo lắng cho Ali đã chi phối hoàn toàn tâm trí tôi. Hai giờ sau, bác sĩ bước ra và thông báo rằng ca phẫu thuật đã thành công tốt đẹp. Thế nhưng, khi đón nhận tin tức đó, tôi lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm như mong đợi. Thay vào đó, tôi chỉ cảm thấy yên tĩnh và buồn ngủ.

Vài giờ sau, tôi vào thăm Ali và thấy con bé đang ngồi trên giường, tay nắm chặt tay Geoffrey. Nhưng một lần nữa, cảnh tượng ấm áp hơn cả sự mong đợi ấy vẫn không thể khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

Sáng hôm sau, Ali đã khỏe khoắn trở lại và sẵn sàng xuất viện. Khi hai cha con tôi ngồi tại sảnh để chờ Geoffrey lái xe đến, Ali nhìn tôi và nói:

– Con đã rất lo sợ khi nghĩ mình có thể sẽ chết ở đây, cha ạ. Còn cha, cha có sợ không?

Tôi nói với Ali điều mà mình tin là chân thật nhất khi đó:

– Cha không sợ con sẽ chết. Cha chỉ lo đôi tay con sẽ không còn hoạt động được nữa thôi.

Một vài phút sau, chúng tôi hôn tạm biệt nhau. Ali lên xe của Geoffrey còn tôi trở lại xe của mình; mỗi người đi về một hướng.

Suốt đoạn đường về nhà, tôi nghĩ mãi về cuộc trò chuyện cuối cùng của hai cha con ở sảnh bệnh viện. Bỗng nhiên lúc này, tôi cảm thấy hết sức xúc động. Rồi tôi nhớ lại 48 giờ trước đó, lúc tôi và Ali nói chuyện qua điện thoại về việc “sẵn sàng” của con bé. Lúc đó, tâm trí tôi đã không nghĩ đến việc mất con gái nhưng rõ ràng là tôi có lo sợ điều này. Có thể là do cảm giác này quá lớn nên tôi đã không nhận ra ngay tức thời. Nhưng chắc chắn một điều là đến lúc tôi ngồi trên xe trở về nhà, cảm giác lo sợ ấy vẫn còn trong tôi.

Trở về nhà, cảm xúc của tôi càng trở nên phức tạp. Tôi cảm nhận rõ hơn bao giờ hết cảm giác hoảng loạn, sợ hãi và bất lực của mình. Và tôi ghét những cảm giác này. Dù đã cố gắng hết sức để tránh nghĩ đến chúng nhưng cuối cùng, tôi đành phải chấp nhận việc chúng đang từng bước len lỏi vào tâm trí của mình. Hậu quả tất yếu là những cơn đau, cả về thể chất lẫn tinh thần, bắt đầu hành hạ tôi. Bản năng mách bảo tôi rằng tôi phải làm bất cứ điều gì để xua tan nỗi đau này. Tối hôm đó, tôi không thể ngủ ngon và những ngày tiếp theo của tôi trôi qua thật khó khăn. Thực lòng mà nói, dù không thích thú nỗi đau mình đang từng ngày trải qua nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vì đã có nó.

Vài tuần sau đó, tôi mời Kim – một người bạn thân của tôi – đến nhà nhân dịp lễ Vượt qua[2]. Ali và Geoffrey cùng chú chó tật nguyền của con bé – Marley, cũng đến. Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại Ali kể từ sau ca phẫu thuật và cảm giác của tôi lúc này cũng chỉ là hơi xúc động. Dù vẫn chưa hoàn toàn bình phục nhưng trông con bé vẫn tràn đầy năng lượng. Cha mẹ của Geoffrey cũng có mặt. Cả gia đình con gái lớn của tôi, Debbie và chồng con bé – Pat cùng con trai – Sam cũng đến. Ở tuổi lên 7 – tuổi mà tôi đã vô cùng yêu thích bóng chày – thì Sam chỉ mới học cách chơi. Sau bữa tối, Sam, Pat cùng cha con Geoffrey ra ngoài sân chơi bóng trong khi những người còn lại ngồi ở hiên nhà theo dõi trận đấu. Sam là người đánh bóng. Pat đứng sau và đỡ bóng. Geoffrey ném bóng và cha của Geoffrey là người thủ bóng.

Từ hiên nhà, chúng tôi có thể nghe Pat nói với Sam:

– Sam, làm điệu bộ “cầu thủ” nào!

Thằng bé bèn làm một điệu bộ nhăn nhó rất nghiêm trọng. Thấy vậy, tôi hét lớn:

– Sam, đó không giống khuôn mặt một vận động viên. Giống như là cháu đang ị vậy.

Tất cả cười ồ; sau đó bốn người tiếp tục trận đấu trong khi chúng tôi – những người ngồi lại ở hiên nhà – bắt đầu trò chuyện rôm rả.

Đó là một trong những khoảnh khắc mà tôi có thể cảm nhận được đầy đủ nhất sự trọn vẹn của hạnh phúc. Thế nhưng ngay lúc đó, tôi cũng biết rằng khoảnh khắc ấy thật mong manh. Vì rồi tất cả sẽ đổi thay nếu một ngày Ali trở bệnh, Debbie lại bị chứng đau lưng hành hạ hay như cái ngày tôi thấy vật thể đen tai họa trên bầu trời bay về phía mình, hoặc có thể ngày mai tôi thức dậy với một cơn sốt…

Và bởi vì tôi nhận thức được sự mong manh của cuộc sống nên khoảnh khắc sum họp đó thật tuyệt vời biết bao. Trên hết, tôi thật biết ơn khoảnh khắc này bởi nó đã giúp tôi cảm nhận được tình yêu thương thật sự.

Càng cho đi nhiều, chúng ta càng cảm nhận được sự hiện hữu của tình yêu. Tình yêu hiển hiện trong mọi cảm xúc – trong nỗi lo lắng, khao khát, hy vọng và cả sự oán giận. Tình yêu luôn là thứ tình cảm đặc biệt nhất, chân thành và không vụ lợi. Tình yêu sẽ đến khi khao khát chiếm hữu trong ta mất đi, khi ta không còn cần hoặc muốn quá nhiều. Và trên hết, đó là khi ta biết chấp nhận rằng những gì ta yêu thương sẽ không bao giờ là vĩnh cửu nhưng nó sẽ vĩnh cửu trong mỗi khoảnh khắc tươi đẹp của cuộc đời.

Trích dẫn

Đang cập nhật..

Thể loại

15 quyển sách hay về cuộc sống giúp bạn vững bước trên đường đời - Cuộc sống vốn vô thường, đôi khi biến cố, khó khăn xảy ra bất ngờ khiến con người dễ buông xuôi, tuyệt vọng. Trong những lúc đó điều duy nhất còn lại có thể kéo chúng ta ra khỏi vực tối, tìm lại chính mình là ý chí. Chỉ cần giữ vững nghị lực và… Đọc thêm

Nơi bán

 

Nhận hàng ngay chỉ trong vài giờ với gói TIKINOW tại TP.HCM, HN, Cần Thơ, Đà Nẵng, Nha Trang, Hải Phòng, giảm ít nhất 15% cho nhiều đầu sách bán chạy

Tới nơi bán

 

FREESHIP cho đơn hàng từ 140k tại TP.HCM và Hà Nội, từ 250k tại các tỉnh thành khác, giảm ít nhất 15% cho nhiều đầu sách bán chạy.

Tới nơi bán

Đánh giá

Chưa có đánh giá nào.

Hãy là người đầu tiên nhận xét “Cảm Xúc Cuộc Sống Từ Chiếc Xe Lăn”

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button