Cô Đơn Trên Mạng

(5 đánh giá của khách hàng)

Một bài ca tôn vinh trí tuệ và tri thức: những câu chuyện lý thú về máy tính, email, và SMS, về ADN, giải mã gien và bộ não, về những phân tử của cảm xúc… được đan quyện tinh tế với nổ lực tìm kiếm cảm xúc và nhu cầu lớn lao được gần gũi yêu thương chống lại sự lạnh lùng, cô độc của con người trong xã hội hiện đại.

Danh mục:

Giới thiệu

Một tình yêu đẹp, bắt đầu từ trên mạng internet. Một tình yêu dịu dàng, bất tận, một tình yêu dường như tất thảy đều mơ ước, để được “khóc và nghẹt thở”…

Một bài ca tôn vinh trí tuệ và tri thức: những câu chuyện lý thú về máy tính, email, và SMS, về ADN, giải mã gien và bộ não, về những phân tử của cảm xúc… được đan quyện tinh tế với nổ lực tìm kiếm cảm xúc và nhu cầu lớn lao được gần gũi yêu thương chống lại sự lạnh lùng, cô độc của con người trong xã hội hiện đại.

Đọc thử

Chín tháng trước…
Thềm ga cạnh đường tầu số bốn ở sân ga số mười một của ga Berlin Lichtengerg là nơi có nhiều vụ lao xuống đường tàu tự vẫn nhất. Đó là thống kê chính thức và chi tiết theo đúng kiểu Đức đối với tất cả các nhà ga của Berlin. Với lại có thể nhận thấy điều đó nếu ngồi trên ghế chờ trên đường số bốn ở sân ga mười một. Đường ray ở đấy bóng loáng hơn nhiều so với những chỗ khác. Những cú phanh khẩn cấp luôn luôn xảy ra để lại khá lâu những đường ray nhẵn bóng. Ngoài ra, cái nền bê tông xám xỉn và bẩn thỉu trên toàn bộ chiều dài của sân ga có nhiều chỗ sáng hơn hẳn – đôi chỗ gần như trắng. Ở những chỗ này nhân viên nhà ga đã phải dùng những chất tẩy mạnh để rửa những vệt máu từ những cơ thể bị thương hay bị tàu nghiến đứt của những kẻ tự vẫn.

Lichtenberg là một trong những ga xa nhất của ngoại vi Berlin, thêm vào đó, là ga ít được quan tâm nhất. Tước bỏ cuộc sống của mình ở ga Berlin Lichtenberg, người ta cảm thấy như bỏ lại phía sau cái thế giới bằng vữa đã bong tróc, xám xịt, bẩn thỉu và sặc mùi nước đái chen chúc những con người hối hả, buồn bã hay thậm chí thất vọng. Bỏ lại vĩnh viễn một thế giới như vậy dễ hơn nhiều.

Lối vào theo những bậc thang đá lên sân ga số mười một là lối vào cuối cùng trong đường ngầm giữa phòng vé và trạm biến thế. Đường tàu số bốn là đường tàu xa nhất của nhà ga. Nếu chợt nảy ra ý đồ tự vẫn ở phòng vé của nhà ga Berlin Lichtenberg bằng cách lao vào đoàn tàu, thì việc đi lên đường tàu số bốn ở sân số mười một sẽ kéo dài cuộc sống lâu hơn cả. Do đó mà hầu như bao giờ những người tự vẫn cũng chọn đường tàu số bốn ở sân ga số mười một.

Trên thềm ga cạnh đường tàu số bốn có hai cái ghế gỗ chi chít những chữ grafitô được khắc bằng dao được gắn xuống nền bê tông bằng những cái đinh vít cực to. Một người đàn ông gầy còm, hôi hám ngồi trên cái ghế gần cửa xuống đường ngầm. Ông ta sống trên đường phố đã nhiều năm nay. Người run rẩy vì rét và sợ. Ông ta ngồi, hai chân vặn vẹo một cách không bình thường, tay đút vào túi áo khoác vinilon sờn bẩn với nhiều chỗ dán bằng băng dính vàng có dòng chữ Just do it. Ông ta hút thuốc lá. Trên ghế, mấy vỏ lon bia và một cái vỏ chai rượu lăn lóc cạnh ông ta. Cạnh ghế là cái túi nilon quảng cáo của mạng Aldi mà màu vàng của nó đã bị bong từ lâu, trong đó chứa toàn bộ tài sản của ông. Một cái chăn len thủng lỗ chỗ, vài cái ống tiêm, một hộp đựng thuốc sợi, một gói nhỏ giấy cuốn thuốc lá, một cuốn album ảnh đám tang đứa con trai, một cái mở đồ hộp, một bao diêm, hai bọc nhỏ methadone (1), một cuốn sách của Remarque đầy vết cà phê và máu. Một cái ví da sờn cũ kỹ với những tấm ảnh của một phụ nữ trẻ đã ố vàng, sờn, bằng đại học và một giấy chứng nhận không có tiền án tiền sự. Buổi tối hôm ấy, người đàn ông đã ghim vào một trong số những tấm ảnh của người phụ nữ trẻ một bức thư và một tờ 100 mác.

Lúc này ông ta chờ chuyến tàu từ Berlin ZOO đi Angermuede. Mười hai phút sau nửa đêm. Chuyến tàu tốc hành với những chỗ dự phòng bắt buộc và toa Mitropa cạnh mấy toa hạng nhất. Chuyến tàu này không bao giờ dừng ở ga Lichtenberg. Nó chạy rất nhanh qua đường tàu số bốn và mất hút vào bóng đêm. Đoàn tàu có khoảng hai mươi toa. Về mùa hè thậm chí còn nhiều toa hơn. Người đàn ông biết điều này đã lâu. Ông ta đã nhiều lần đến đây chờ nó.

Người đàn ông sợ hãi. Song nỗi sợ hôm nay hoàn toàn khác. Nó tổng hợp, được biết đến rộng rãi, được đặt tên và được nghiên cứu kỹ. Ông biết rất rõ mình sợ cái gì. Tồi tệ nhất là sợ một cái gì đó không thể gọi tên. Với nỗi sợ không tên thì những ống tiêm cũng chẳng ích gì.

Hôm nay ông đến đây lần cuối cùng. Sau đó sẽ chẳng bao giờ còn phải cô đơn nữa. Không bao giờ. Cô đơn là điều tồi tệ nhất. Ông ngồi đợi chuyến tàu này một cách bình thản, hài lòng với bản thân. Có thể nói là vui sướng nữa.

Trên cái ghế thứ hai, ở đằng sau kiốt bán báo và đồ uống, một người đàn ông khác đang ngồi. Thật khó mà xác định tuổi của anh ta. Chừng ba bảy, bốn mươi tuổi. Da rám nắng, thơm mùi nước cạo râu đắt tiền, mặc một cái áo vét len đen, quần hiệu sáng màu, chiếc sơ mi màu ôliu không cài cúc và thắt cravát màu xanh lá cây. Một chiếc vali kim loại dán đầy nhãn của các hãng hàng không để cạnh ghế. Anh ta bật chiếc máy tính vừa lấy ra từ cái túi da màu đen, nhưng lại đặt ngay sang bên cạnh. Màn hình máy tính nhấp nháy trong bóng tối. Kim đồng hồ trên sân ga đã bỏ qua con số mười hai. Bắt đầu ngày chủ nhật, ba mươi tháng tư. Người đàn ông gục đầu vào lòng bàn tay. Nhắm mắt. Khóc.

Người đàn ông ở cái ghế cạnh lối lên xuống đứng dậy. Với cái túi quảng cáo nhựa, ông ta kiểm tra lại bức thư và tiền trong ví, cầm một lon bia đen và đi về phía cuối thềm ga, ngay cạnh xêmapho (2). Ông đã nhắm cho mình chỗ này từ lâu. Khi đi qua kiốt bán đồ uống, ông nhìn thấy anh. Ông không ngờ lại có ai đó trên sân ga số mười một vào sau nửa đêm này. Bao giờ ông cũng ở đây một mình. Một nỗi bất an khác với sự sợ hãi bao trùm lấy ông. Sự có mặt của người thứ hai này làm hỏng toàn bộ kế hoạch của ông. Ông không muốn gặp bất cứ ai trên đoạn đường đến hết thềm ga. Hết thềm ga… Đó thực sự là hết.

Ông bỗng cảm thấy muốn chia tay với người kia. Ông đi đến chỗ cái ghế. Dịch cái máy tính ra, và ngồi cạnh anh.

– Ông bạn, uống với tôi một ngụm bia chứ? Ngụm cuối cùng. Uống chứ? – Ông hỏi, chạm tay vào đùi anh ta và đưa lon bia về phía anh ta.

——————–
Methadone: một loại thuốc ngủ

Xêmapho: cột đèn tín hiệu xe lửa

ANH: Đã quá nửa đêm. Anh cúi đầu và thấy không thể giữ nổi những giọt nước mắt. Đã lâu rồi anh không cảm thấy cô đơn như vậy. Chỉ tại cái sinh nhật này. Từ mấy năm nay, cô đơn như một cảm giác hiếm khi chạm phải anh trong cái nhịp sống thường nhật điên cuồng. Người ta chỉ cô đơn khi có thời gian cho nó. Anh không có thời gian. Anh cần mẫn tổ chức cuộc sống của mình sao cho không còn thời gian. Những dự án ở Munich, ở Mỹ, làm tiến sĩ khoa học, và những bài giảng ở Ba Lan, hội thảo khoa học, các bài công bố. Không, trong tiểu sử của anh thời gian gần đây không có những quãng nghỉ cho suy ngẫm về nỗi cô đơn, cho sự uỷ mỵ và yếu đuối như anh đang cảm thấy lúc này, ở đây. Ở đây, ở cái nhà ga trống trải xám xịt này, bị trừng phạt bằng cách không có gì để làm, anh không thể làm một cái gì khác để quên, và cô đơn ập đến như một cơn hen. Việc anh ở đây và có quãng nghỉ không hề kế hoạch trước này chỉ là một sự nhầm lẫn. Sự nhầm lẫn thông thường, phi lý, vô nghĩa. Giống như một lỗi in. Trước khi hạ cánh ở Berlin Hegel, anh đã kiểm tra giờ tàu trên Internet và không để ý là tàu từ Berlin Lichtenberg đi Warszawa chỉ chạy vào các ngày làm việc. Mà thứ bẩy thì vừa kết thúc trước đây một lúc. Thậm chí anh có quyền không để ý đến điều đó. Khi ấy là buổi sáng và trước mắt anh là hơn chục giờ bay từ Seattle, một chuyến bay khép lại một tuần làm việc không kịp thở.

Sinh nhật vào nửa đêm tại ga Berlin Lichtenberg. Một cái gì đó thật khó tin. Phải chăng anh có mặt ở đây vì một sứ mệnh nào đấy?! Chỗ này có thể là địa điểm cho một cảnh phim, nhất thiết phải là đen trắng, về sự vô nghĩa, ảm đạm và nỗi đau của cuộc đời. Anh dám chắc rằng trong khoảnh khắc như thế này, Wojaczek có thể viết nên bài thơ thê lương nhất của mình.

Sinh nhật. Anh đã ra đời như thế nào nhỉ? Việc ấy đã xảy ra như thế nào? Mẹ anh đã đau ra sao? Mẹ đã nghĩ gì trong cơn đau ấy? Chưa bao giờ anh hỏi mẹ về điều này. Mà tại sao anh lại chưa hề hỏi? Chỉ đơn giản: “Mẹ ơi, lúc sinh con, chắc mẹ đau lắm phải không?”

Giờ đây anh muốn biết điều đó, thế mà khi mẹ còn sống anh lại không nghĩ đến.

Bây giờ thì mẹ không còn nữa. Và những người khác cũng không. Tất cả những người quan trọng nhất, những người mà anh yêu thương, đều đã chết. Bố mẹ, Natalia… Anh không còn ai. Không còn ai quan trọng. Anh chỉ có những dự án, hội thảo, những thời hạn, tiền và đôi khi sự ghi nhận. Nói chung, ai là người nhớ rằng hôm nay là sinh nhật của anh? Điều này có ý nghĩa với ai? Ai quan tâm tới chuyện này? Liệu có ai đó nghĩ tới anh trong ngày hôm nay? Và khi đó nước mắt cứ trào ra, những giọt nước mắt mà anh không kịp ngăn lại.

Anh bỗng thấy bị huých một cái.

– Ông bạn, uống với tôi một ngụm bia chứ? Ngụm cuối cùng. Uống chứ? – Anh nghe thấy một giọng khàn khàn.

Anh ngẩng đầu. Cặp mắt đỏ ngầu, hốt hoảng trên cái trán to của một khuôn mặt gầy guộc, lởm chởm râu và đầy vết thương nhìn anh cầu khẩn. Bàn tay run rẩy của người đàn ông ngồi bên chìa ra lon bia. Người đàn ông để ý thấy những giọt nước mắt của anh, bèn ngồi dịch ra và nói:

– Nghe này ông bạn, tôi không muốn làm phiền ông. Không muốn, thật đấy. Tôi cũng không thích có ai đó xen vào khi mình đang khóc. Tôi đi ngay đây. Cần được khóc trong yên tĩnh. Chỉ khi đó người ta mới có được niềm vui.

Không muốn cho ông ta đi, anh liền túm lấy cái áo khoác. Cầm lon bia từ tay ông ta và nói:

– Bác có làm phiền gì đâu. Bác nghe này, thậm chí bác không biết là tôi rất muốn uống với bác. Sinh nhật tôi đã được mấy phút rồi. Bác đừng đi. Tôi tên là Jakub.

Và anh bỗng làm cái mà vào thời điểm ấy anh cho là hết sức tự nhiên, cái mà anh không thể cưỡng lại được. Anh kéo người đàn ông nọ lại gần và ôm ông. Tựa đầu lên bờ vai được che bằng cái áo khoác vinilon đã sờn. Họ cứ để nguyên như thế một lúc, lòng cảm thấy một cái gì đó trang nghiêm. Sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi đoàn tàu ầm ầm lướt qua cái ghế mà hai người đang ngồi ôm nhau. Lúc ấy người đàn ông co người lại như một đứa trẻ hoảng sợ, nép sát vào anh và nói gì đó nhưng bị tiếng lọc cọc của bánh tàu át đi. Sau giây lát, anh cảm thấy xấu hổ. Người nọ chắc cũng cảm thấy thế nên đột ngột dịch ra, đứng dậy không nói một lời và đi về phía lối xuống đường ngầm. Ông ta dừng lại bên một cái sọt rác bằng kim loại, lôi tờ giấy trong cái túi nhựa ra, vò nát rồi ném vào sọt rác. Một lát sau, ông ta biến mất trong đường ngầm.

– Chúc mọi sự tốt lành nhân ngày sinh, Jakub – anh nói to và uống nốt lon bia mà người đàn ông nọ để bên cạnh chiếc máy tính đang nhấp nháy.

Đó là một phút yếu lòng. Một cơn loạn nhịp tim, nó đã qua đi. Anh ngồi thẳng người trên ghế. Với cái túi để lấy điện thoại di động. Rút tờ báo Berlin mua ban sáng để tìm phần quảng cáo của các hãng taxi. Anh bấm số. Rồi cất máy tính và kéo vali lọc cọc qua những ổ gà trên sân ga đi về phía đường ngầm ra phòng vé và ra phố.

Mọi cái đã diễn ra như thế nào nhỉ? Ông ta đã nói gì? “Cần được khóc trong yên tĩnh. Chỉ khi đó người ta mới có được niềm vui…”

Trích dẫn

Đang cập nhật..

Thể loại

9 quyển sách hay về nỗi cô đơn đầy dư vị xúc cảm - Đời ai mà chẳng từng cô đơn một lần. 9 quyển sách hay về nỗi cô đơn kể cho chúng ta nghe những câu chuyện về nỗi hoang mang, lơ đãng, về nỗi buồn và hành trình tìm kiếm chính bản thân mình. Và sau tất cả, chúng ta, rồi sẽ an yên và hạnh phúc… Đọc thêm
20 cuốn sách văn học nước ngoài hay không nên bỏ qua trong đời - Văn học nước ngoài là một trong những dòng sách có lượng đọc giả và giải thưởng văn chương nhiều nhất trên thế giới, điều đó chứng tỏ giá trị và sức truyền tải của thể loại này là vô cùng to lớn. Hãy cùng Vnwriter điểm qua 20 cuốn sách văn học nước ngoài hay… Đọc thêm
15 cuốn sách hay về tình yêu khuyên đọc trong đời - Tình yêu luôn là đề tài làm tốn kém bao nhiêu nước mắt và giấy mực của loài người từ thuở hồng hoang cho đến tận bây giờ. Người ta có thể vì tình yêu mà hi sinh mà chấp nhận, mà thay đổi mà không đòi hòi một sự đáp lại tương xứng nào… Đọc thêm

Nơi bán

 

Nhận hàng ngay chỉ trong vài giờ với gói TIKINOW tại TP.HCM, HN, Cần Thơ, Đà Nẵng, Nha Trang, Hải Phòng, giảm ít nhất 15% cho nhiều đầu sách bán chạy

Tới nơi bán

 

FREESHIP cho đơn hàng từ 140k tại TP.HCM và Hà Nội, từ 250k tại các tỉnh thành khác, giảm ít nhất 15% cho nhiều đầu sách bán chạy.

Tới nơi bán

5 đánh giá cho Cô Đơn Trên Mạng

  1. Phạm Thành Trung

    Trong bao nhiêu tác phẩm nói về sự cô đơn, lẻ loi của con người thì tác phẩm này có thể là một điểm nhấn nổi bật, một cuốn sách khác thường và đặc biệt lôi cuốn. Cuốn sách đã khắc họa nên hình ảnh của con người trong xã hội hiện đại, nhưng con người bị vòng xoáy cuộc đời cuốn đi mà đôi khi quên mất bản thân, rồi bất chợt nhân ra mình chẳng có ai bên cạnh. Từng trang sách gióng như những suy tư miên man khôn nguôi về cuộc sống, tình yêu, sự trăn trở của tâm hồn mỗi con người, khiến người đọc không khỏi cảm thấy nao lòng và đồng cảm. Chính từ những câu chuyện nhỏ ấy, cộng thêm với cách viết chân thực và tài tình, đã làm nên một tác phẩm rất có giá trị cho bạn đọc hôm nay.

  2. Dinh Ha

    Mọi thứ mà con người ta hằng tìm kiếm trong cuộc sống này, có là gì đâu khi chỉ là yêu và được yêu. Một mối tình đã khiến tôi say đắm từ những dòng đầu tiên cho đến những trang cuối cùng vẫn còn phảng phất hương vị nồng nàn của rượu vang, cảm giác quá đỗi tinh tế của âm nhạc cổ điển và nỗi cô đơn trống trải của một người đàn ông đi tìm hạnh phúc cho đời mình. Bất cứ ai khi được Jakub yêu đều cảm thấy mình thật đặc biệt, mình là duy nhất trong mắt anh mà thôi. Cho dù có là một Natalia câm điếc đã không còn trên đời này nữa hay là một Jenifer với nỗi buồn người mẹ thân yêu đã mất hoặc là một “CÔ” tưởng chừng như có tất cả: nhà cửa, tiền bạc, chồng tốt mà lại thiếu vắng tình yêu thì cả ba người phụ nữ ấy đều đã có những giờ phút thật tuyệt vời bên anh, Jakub. Nhưng số phận hay định mệnh, nỗi đau hay phước lành, tình yêu hay hoàn cảnh thì sau tất cả những thứ đó cũng chỉ là một nỗi cô đơn vượt quá sức chịu đựng, vượt qua cả tình yêu, vượt qua mọi thứ để dẫn con người ta đến một điểm dừng cho sự kết thúc. Jakub đã tìm ra sự lựa chọn của mình, anh sẽ phải ra đi dẫu có lấp lửng băn khoăn về “CÔ”, người anh đã cảm thấy thực sự hồi sinh sau bao tháng ngày ngọt ngào và anh sẽ phải đi để gặp lại gần như tất cả những người anh yêu quý. Anh ta sẽ phải đi dẫu có phải biệt giã người phụ nữ mà mình yêu thương. Và điều đó khiến tôi buồn xiết bao…

  3. Phạm Minh Quân

    Một bài ca tôn vinh trí tuệ và tri thức: những câu chuyện thú vị về máy tính, e-mail và SMS, về ADN, giải mã gien và bộ não, về những phân tử của cảm xúc… được đan quyện tinh tế với nỗ lực tìm kiếm cảm xúc và nhu cầu lớn lao được gần gũi yêu thương chống lại sự lạnh lùng, cô độc của con người trong xã hội hiện đại.
    Một tác phẩm đương đại lãng mạn và đang khuấy động bạn đọc trẻ Việt Nam qua bản chuyển ngữ tinh tế của Nguyễn Thanh Thư. Để rồi khi gấp trang sách lại, sự nuối tiếc khiến bạn muốn lật trang đầu để đọc lại. Tác phẩm viết về sự cô đơn, về những con người sống trong không gian ảo và cũng là nơi để tình yêu chấp cánh cho hai nhân vật chính, dù cái kết để lại trong lòng người đọc sự xót xa.
    Một lối kể chuyện rất hấp dẫn, văn phong tinh tế, sang trọng và cho thấy kiến thức sâu rộng và uyên thâm của tác giả, một nhà khoa học, nhà văn, cử nhân vật lý, cử nhân kinh tế, tiến sĩ tin học, tiến sĩ khoa học về hoá học, Giáo sư đại học sư phạm, người viết chương trình máy tính cho viện Hoá của Mỹ trụ sở tại Đức. Tiểu thuyết được viết theo kiểu song tuyến, xen lẫn từ đầu đến cuối là những dòng tự sự, độc thoại, hồi ức của hai nhân vật chính…

  4. Vũ Thị Thu Hiền

    Dường như cô đơn là cái đã chực chờ sẵn trong bất cứ chọn lựa nào của con người thì phải. Tại sao yêu Jakub như vậy nhưng cô lại không ngay lập tức cho anh biết rằng cô đã có thai? Vì không chắc chắn đứa con là con của chồng hay của anh ấy à? Nhưng dù gì cũng đã không chắc là con ai vậy cớ chi phải chọn tiếp tục sống với chồng mà không phải là người cô yêu? Với chồng cô đã có nhiều chán ngán rồi kia mà. Tại sao đã chọn cắt đứt quan hệ với Jakub và tiếp tục sống với chồng, cô lại nhất định đặt tên con là Jakub. Cô dường như chỉ ôm con mà sống còn với chồng thì hoàn toàn lạnh nhạt. Chẳng lẽ cô hối hận và không còn yêu Jakub nữa. Một cái kết nhiều ý nghĩa để suy gẫm đấy chứ .

    Rõ ràng là cô vẫn còn yêu Jakub nên mới mong mỏi muốn biết anh đã tha thứ cho cô hay chưa. Nhưng dường như anh đối với cô quá quan trọng, anh giống như là người đàn ông lý tưởng mà cô luôn tìm kiếm. Cô không muốn làm sứt mẻ tình cảm tốt đẹp giữa hai người nên đành lẳng lặng chia tay. Cô không muốn ràng buột anh bằng đứa con. Cô đến với anh bằng tất cả sự tự nguyện, yêu thương không tính toán, nhẹ nhàng, không mặc cả. Và dù kết quả ra sao cô cũng sẽ một mình gánh chịu.

    Cô một mình nuôi con.

    Dường như cô đơn là cái đã chực chờ sẵn trong bất cứ chọn lựa nào của con người thì phải.

    Bởi vậy tôi thấy nó không hẳn và không chỉ là “cô đơn trên mạng”. Xét cho cùng câu chuyện không mang nhiều nét điển hình cho những cuộc chat và quen biết trên mạng. Không, không giống chút nào.

  5. Kira Kira

    Mỗi khi thấy mình cô đơn tôi lại đọc cuốn sách này.Nơi đó có những con người luôn tự dằn vặt mình, luôn sống trong một tâm trạng buồn bởi cuộc sống chưa thể mang lại cho họ những niềm vui thực sự. Câu chuyện xoay quanh Jakub, chàng trai đã mất đi những người thân yêu nhất, kể cả người bạn gái xinh đẹp như thiên thần Natalia. Anh tập trung vào công việc nhiều đến mức để có thể quên đi nỗi cô đơn thường trực trong mình. Nhà văn Ba Lan đã khai thác thật tuyệt vời những cung bậc cảm xúc này của con người, đánh thức trong tâm hồn người đọc một miền thế giới đã bị lãng quên.

Thêm đánh giá

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button