Hồi Ức Về Những Cô Gái Điếm Buồn Của Tôi

(5 đánh giá của khách hàng)

Một câu chuyện tình quá sức trong sáng và lãng mạn. Nỗi buồn gửi gắm trong truyện của Gabriel Garcia Marquez rất thu hút. Không như Haruki Murakami, một sự cô độc gần như tuyệt vọng với cuộc đời. Nhân vật của GG làm ta bật cười với sự trẻ con dễ thương của một nhà báo già sắp bước qua tuổi 90 khi bước vào tình yêu. Nét độc đáo trong tác phẩm là chuyện tình lệch tuổi này không làm độc giả thấy khó chịu và bệnh hoạn. Người ta thấy đẹp, thấy bay bổng, cảm nhận được cái đẹp trong từng cảm xúc của nhân vật, cảm nhận được sự ngọt ngào sâu lắng. Không có gì hợp lý hơn để diễn tả tâm trạng của tôi bằng câu nói của Rosa Carbacas “Trời ơi sao tôi không có được một tình yêu như kiểu này?”

Danh mục:

“Mỗi một cuộc sống, mỗi một số phận đều có những nỗi niềm, những suy tư, trăn trở riêng và đáng để ta suy ngẫm…” – First News phối hợp với Nhà xuất bản Tổng Hợp phát hành một tác phẩm nổi tiếng “Hồi Ức Về Những Cô Gái Điếm Buồn Của Tôi” dựa trên tác phẩm nổi tiếng “Memoria de mis putas tristes” của nhà văn Gabriel García Márques do Lê Xuân Quỳnh dịch và Nhà báo Hoàng Hoài Sơn hiệu đính.

Mọi người biết đến Gabriel García Márques – nhà văn vĩ đại người Colombia qua những tác phẩm nổi tiếng như: “Ngài đại tá chờ thư”, “Tình yêu thời thổ tả”, “Tướng quân giữa mê hồn trận”, “Trăm năm cô đơn” (tác phẩm đoạt giải Nobel Văn Học năm 1982), và gần đây là tác phẩm Sống để kể lại… Ông không chỉ là một nhà văn nổi tiếng mà còn là một phóng viên chiến trường kỳ cựu với những kí sự nổi tiếng thập niên 70’, 80’, 90’.

Các tác phẩm của ông đều mang đậm bản sắc châu Mỹ La- tinh, toát lên sự giản dị của tâm hồn hay sự nhạy cảm của nội tâm. Ông như sống với trăn trở của từng nhân vật, từng số phận trong tác phẩm của mình; chính vì vậy bạn đọc luôn đón nhận tác phẩm của ông với sự trân trọng. Với tư duy nghệ thuật độc đáo, Márquez đã thể hiện trong các tác phẩm của mình một tình yêu vừa thơ ngây vừa sâu sắc, mãnh liệt đối với con người, với cuộc đời. Ông đã từng nói: “Trên thực tế, mỗi nhà văn chỉ viết một cuốn sách.

Cuốn sách mà tôi đang viết là cuốn sách về ‘Cái cô đơn.” Quả thực, sau hơn 50 năm cầm bút, Márquez vẫn viết về cái cô đơn trong một câu chuyện khác, tác phẩm “Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi”. Hồi Ức Về Những Cô Gái Điếm Buồn Của Tôi là câu chuyện của một nhà báo già, sinh ra trong một gia đình trung lưu nhưng ông sớm mồ côi cha mẹ. Trong căn nhà cũ kỹ, ông đã sống một cuộc sống hoàn toàn cô độc, không vợ con, không bạn bè. Ông đã từng dạy ngữ pháp tiếng La tinh và Tây Ban Nha. Sau đó, ông biên tập tin tức và viết bình luận âm nhạc cho một tờ báo địa phương đến năm 90 tuổi. Và chính trong buổi sáng kỷ niệm sinh nhật lần thứ 90 của mình, ông bỗng ao ước có một đêm tình ái nồng say với một thiếu nữ còn trinh nguyên. Cái ý muốn kỳ lạ đó thôi thúc tâm trí ông đến độ ông phải tìm cách liên hệ với một người đàn bà mối lái mà ông quen từ ngày còn trẻ, nhờ bà ta giúp đỡ bất chấp nỗi xấu hổ. Ông đã đến nơi hẹn với một cô bé đang ngủ say. Khi ra về, ông đặt lên trán cô nụ hôn vĩnh biệt và lời cầu Chúa giữ hộ trinh tiết cho cô. Thế nhưng, chính sự cô đơn của tuổi già đã khiến ông nhiều lần nữa đến gặp cô bé. Mỗi lần, ông lại thêm yêu thương cô. Ông đem những bức tranh, những bó hoa, những cuốn sách… bày trong căn phòng để sớm mai, khi thức dậy, cô bé cảm thấy ấm cúng. Ông hát ru cô bé về Delgadina – cô công chúa út được vua cha yêu quý. Ông gọi cô là Delgadina. Ông nhận thấy sự hiện diện vô hình của cô trong căn nhà vắng lặng của mình. Cuộc sống nhàn tẻ, nghèo cực của ông như có một ý nghĩa, đó là niềm yêu thương, lo lắng cho tương lai của cô bé. Lần đầu tiên, ông nhận ra rằng: “Niềm thích thú thực sự là khi được ngắm nhìn thân thể người phụ nữ ngủ say mà không bị áp lực của dục vọng hay bối rối vì ngượng ngùng.”

Tác phẩm Hồi Ức Về Những Cô Gái Điếm Buồn Của Tôi của G. G Márquez khiến người đọc nhớ đến “Người đẹp say ngủ” của nhà văn Kawabata (Nhật Bản). Những ông già – nhân vật trong tác phẩm của hai nhà văn, trong cố gắng tuyệt vọng để tìm lại tuổi trẻ đã tìm thấy một tình cảm khác. Đó là niềm thương xót với thân phận con người, đặc biệt là những người phụ nữ. Nhân vật của Kawabata khi đến ngủ bên người phụ nữ đã có ý nghĩ: “Đến đấy ngủ giống như ngủ với Đức Phật nấp kín đâu đây vậy”.

Trong một cách hành xử khác, một cách diễn đạt khác, nhân vật của G. G. Márquez cũng đạt được tình cảm thanh khiết đó. G. G. Márquez viết về “Cái cô đơn” của một con người, một dòng họ, một đất nước chính là để “sáng tạo ra một huyền thoại khác hẳn, một huyền thoại mới, hấp dẫn của cuộc sống, nơi không ai bị kẻ khác định đoạt số phận mình, ngay cả trong cách thức chết, nơi Tình yêu có lối thoát và Hạnh phúc là cái có khả năng thật sự và nơi những dòng họ bị kết án Trăm năm cô đơn sẽ có vận may để tái sinh trên mặt đất này”.

Tin cuốn sách này sắp xuất bản lập tức thu hút hàng triệu người hâm mộ Márquez trên thế giới. Mọi người đã mong chờ sự kiện này rất lâu, và đây là tác phẩm đặc biệt thuộc thể loại truyện ngắn dưới dạng hồi ức mới nhất của Márquez. Chỉ sau tuần lễ đầu tiên phát hành, cuốn sách đã được bán với số lượng lớn và hiện đã được dịch ra nhiều ngôn ngữ trên thế giới.

5 đánh giá cho Hồi Ức Về Những Cô Gái Điếm Buồn Của Tôi

  1. Trường Sinh

    Gabriel Garcia Marquez được biết đến với nhiều tác phẩm nổi tiếng thế giới như “Trăm năm cô đơn” “, Tình yêu thời thổ tả”, “Sống để kể lại”… Vẫn lại văn phong quen thuộc và nội dung xoay quanh những nỗi cô đơn của những con người khác nhau, sự ra đời của “Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi” được nhiều độc giả trên thế giới mong chờ. Truyện có lối kể tự sự đơn giản, nhịp kể đều đều nhưng rất hấp dẫn bởi nhiều luận điểm mang tính triết lý giản dị nhưng sâu sắc. Tình yêu thương chân thật luôn vượt xa những dục vọng tầm thường, rẻ rúng. Một cuốn sách đáng đọc đầy tính nhân văn sâu sắc. Hãy đọc và cảm nhận.

  2. NGUYEN MINH THANH

    Đọc Hồi Ức Về Những Cô Gái Điếm Buồn Của Tôi của nhà văn Gabriel Garcia Marquez thật sự nhiều người sẽ thấy nhân vật Tôi như kẻ biến thái ở độ tuổi 90, cũng như suốt cả cuộc đời chìm trong nhà chứa.
    Song, ngoài công việc ở một tòa báo thì một cảnh sống cô đơn nhiều người khác lại cho rằng có thể hiểu được những gì nhân vật Tôi trải qua.
    Nếu ủng hộ cách sống của nhân vật chính ắt sẽ có nhiều nhận xét bị cho là học theo cách sống Tây hóa.
    Tác phẩm có giá trị riêng của nó và nhìn nhận theo hướng nào là ở tùy từng người đọc, nhưng sẽ phải công nhận giá trị nhân văn có được trong tác phẩm với một tình yêu thuần khiết cho cô gái điếm mà ông đặt tên Delgadina.
    Cùng điểm qua vài câu văn hay thể hiện cung bậc cảm giác tình yêu tuổi 90 của nhân vật chính:
    01. Tuổi tác không phải là số năm mà người ta có mà chính là cái mà người ta cảm thấy ở trong cơ thể mình (trang 66)
    02. Sức mạnh vô địch thúc đẩy thế giới phát triển không phải là những mối tình hạnh phúc mà chính là nhờ những mối tình trắc trở. (Trang 72)
    03. Tình dục là liều thuốc an ủi khi người ta không có đủ tình yêu (trang 75)
    04. “Suốt cả tuần lễ tôi không thay quần lót, không tắm gội, không cạo râu, không đánh răng bởi vì tình yêu đến với tôi quá muộn để làm đẹp với ai được nữa” (trang 90) khi nhân vật tôi đợi chờ tin nàng Delgadina….

  3. Bắp Rang

    Dường như nhà văn Gabriel Garcia Marquez có thế mạnh ở việc khai thác những đề tài rất khác lạ và phải nói là hơi nhạy cảm như thế này. Câu chuyện bắt đầu khá trần tục, về người đàn ông già mà khi còn trẻ thì hừng hực dục vọng muốn đánh móc son lên cái tuổi cửu thập của mình bằng một cô gái điếm trẻ non nớt. Nhưng với tài năng của mình, nhà văn đã đưa câu chuyện vượt qua khía cạnh trần tục ấy để vươn tới một tầm cao giàu chất nhân văn, giàu tình người hơn rất nhiều. Bóc trần lớp vỏ ngoài ấy ra, ta sẽ thấy những tâm hồn thiếu thốn và khao khát yêu thương và được yêu thương, những khao khát ấy vượt ngoài những thứ dục vọng tầm thường, hời hợt. Một câu chuyện dành cho những tâm hồn cần sự lắng đọng.

  4. Phạm Thành Trung

    Cuốn sách này đã đem lại cho mình nhiều điều bất ngờ thú vị, chính những trang viết chân thực và tinh tế của nó đã xóa bỏ những nghi ngại của mình trước đó. Cuốn sách là một bức tranh chân thực, sinh động về tình yêu và cuộc sống. Mối tình của một ông già và một trinh nữ thực sự kỳ lạ, đặc biệt. Nhưng nó vẫn giống với biết bao mối tình khác, mãnh liệt, nồng nàn và không phai nhạt theo tháng nắm. Cách tác giả miêu tả hình tượng nhân vật cùng tâm lý phức tạp biến chuyển không ngừng, tạo nên một câu chuyện quá hấp dẫn và xuất sắc. Đây thực sự là một cuốn sách vô cùng đáng đọc, một bản tình ca bất diệt về tình yêu trong cuộc đời con người.

  5. Nguyễn Quỳnh

    Để thưởng thức cuốn sách này, trước nhất bạn phải đặt mình vào suy nghĩ và thế giới của một người đàn ông gần đất xa trời, chưa bao giờ kết hôn và cũng chưa từng biết yêu. Quan hệ riêng tư giữa ông và phụ nữ chỉ luẩn quẩn giữa những cô gái điếm mua vui cho ông. Rồi, để ăn mừng tuổi 90, ông tự tặng mình một trinh nữ 14 tuổi, sắp trở thành điếm. Mệt mỏi và vật vờ vì thuốc, cô ngủ suốt những đêm bên ông, và lần đầu tiên trong đời mình, ông đã yêu. Yêu người đẹp mê ngủ trong mơ của ông. Đây là một cuốn sách thi vị, đầy nhục cảm mà những người quá giáo điều, không thể thấy gì ngoài những ý nghĩ hợp khuôn phép, sẽ chỉ trích là tán tụng chứng ái nhi. Nhưng nó không như vậy. Cái mà nó nói đến là tình cảm của một người đàn ông dành cho một giai nhân trẻ là một điều tự nhiên và nó vốn có từ rất lâu rồi, như trong những câu chuyện về nàng Bạch Tuyết hay Người đẹp ngủ trong rừng chẳng hạn. Nên mình cho rằng nó không phàm tục dù ai đấy bảo thế.

Thêm đánh giá

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button