Những Vòng Tay Ấm

(2 đánh giá của khách hàng)

Cuộc sống vốn khó khăn, vất vả, đầy thử thách hiểm nguy…. đôi khi là cả sự vấp ngã. Những lúc như vậy, cần lắm những vòng tay ấm, những vòng tay đã vấy đầy cát bụi vì không ít lần họ cũng vấp ngã như mình vậy,… Cái là họ nhận được sau mỗi lần vấp ngã đó là….. vòng tay ấm.

Hãy thôi tích ích kỉ, hãy thôi chỉ biết nghĩ cho bản thân, hãy thôi đâm đầu vào công việc,… mà hãy để ý đến xung quanh, còn lắm những người rất cần những vòng tay ấm của bạn, còn lắm những người cần san sẻ yêu thương…. Cho họ một vòng tay ấm, là ta đã tự cho mình cơ hội được nhận vòng tay ấm khác,… Hãy cứ sống, cứ cho đi,… và bạn sẽ nhận lại.

Danh mục:

Giới thiệu

Có những lúc cuộc sống dường như vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta – khi bạn nghĩ rằng mình không thể giúp đỡ bất cứ ai khác bởi vì cuộc sống của bản thân cũng đã quá rối rắm – thì chính khi đó, chúng ta mới cần phải rướn thêm một chút nữa.

Rồi bằng cách này hay cách khác, bạn đã làm được điều đó và bạn nhận ra rằng nỗ lực đó của mình thật đáng quý biết bao. Mới hay rằng bạn chính là người thực sự cần cuộc hành trình này – hơn cả người đã mời bạn cùng tham gia.

Và chắc chắn rằng, điều đó sẽ thú vị hơn nhiều so với việc cứ cắm đầu chạy mãi trong một vòng quay vô tận.

Đọc thử

Vượt lên chính mình

Robert cảm thấy như quặn thắt cả bụng khi nhìn con gái mình lao mình trên đường chạy rồi lấy hết sức tung người nhảy vào hố cát mịn mà không khỏi băn khoăn làm sao con bé có thể kiểm soát được sức ép đó. Sau cuộc thi cấp vùng về nhà, Erin đãbảo với anh rằng khi chạm chân xuống hố nhảy, nó không cảm nhận được sự mềm mại của cát mà chỉ như một lớp bê-tông tươi vừa mới đổ và gần như sắp đông cứng lại.

Nó đã chăm chỉ tập luyện không ngừng nghỉ cho sự kiện ngày hôm nay – cuộc thi đấu cấp tiểu bang. Đây là năm cuối của Erin, cũng là cơ hội cuối cùng của con bé và ước mơ đang đợi nó biến thành hiện thực. Robert mong con gái mình sẽ chiến thắng, giành được iều mà nó đã rất nỗ lực để đạt được. Anh đã huấn luyện và động viên con bé suốt quá trình luyện tập, nhưng vào giây phút này, anh chẳng thể làm thêm được điều gì khác. Anh cùng vợ là Karen chỉ có thể đứng đó trong lo lắng và hồi hộp, tay nắm chặt thành lan can màu vàng khi Erin chạy lấy đà cho cú nhảy đầu tiên.

Và, con bé đã làm được! Thế là tốt đối với Robert. Karen nhảy cẫng lên trong niềm tự hào và sung sướng. Mặc dù từ vị trí của họ trên khán đài, thật khó nói chính xác những gì đã diễn ra nhưng anh có thể nhìn thấy gương mặt rạng ngời của cô con gái yêu và hiểu rằng chắc chắn đó phải là một cú nhảy rất tuyệt.

Nhưng ngôn ngữ hình thể của con bé trông có vẻ khác lạ. Thay vì nhún nhảy như thường lệ mỗi khi ứng dậy từ hố cát, Erin đang di chuyển rất chậm chạp. Đây không phải là một dấu hiệu tốt.

“Em nghĩ con bị thương rồi.” – Karen nói. Robert cũng thấy thế; anh áp lại bằng sự im lặng pha lẫn hy vọng và lo lắng. Erin còn hai cú nhảy nữa và không có ai để ý điều đó ngoại trừ bố mẹ cô bé, lúc này đang cảm thấy có điều gì đó không ổn với Erin.

Cuối vòng một, Erin xếp vị trí thứ hai, và Robert bỗng nhớ là rất nhiều lần con bé đã chiến thắng sau một khởi đầu còn tồi tệ hơn. Nhưng dõi theo những bước đi khập khiểng của con gái khi con bé chuẩn bị cho cú nhảy thứ hai thì nỗi sợ hãi của Robert đã được xác nhận. Erin đã bị chấn thương.

Tiếng từ loa phóng thanh vang lên: “Erin Thompson, vào vị trí!”. Khi con bé chạy lấy đà lao theo, Robert nhấp nhổm nghiêng người hết bên nọ sang bên kia theo từng bước chạy đầy đau đớn của con gái.

Con bé đã thực hiện cú nhảy, nhưng lần này nó không mỉm cười và tất nhiên là cũng chẳng có màn nhún nhảy nào sau lần nhảy thành công của con bé. “4 mét 45” – Vị trọng tài tuyên bố. Cú nhảy này không xa như cú nhảy đầu tiên. Erin chống tay phải xuống cát rồi đẩy người đứng dậy. Robert nhận ra quyết tâm không gì lay chuyển được mà anh thường thấy ở con gái mình.

“Con bé quả là can đảm!” – Karen thì thầm nói chính xác những gì Robert đang nghĩ.

Anh bật cười. “Em còn nhớ lúc con hai tuổi không? Con bé rất thích câu ‘Con sẽ làm được!’” – Robert rất tự hào trước sự mạnh mẽ của Erin nhưng cũng thầm mong con bé sẽ nương tựa vào anh và mẹ nó ít nhất là một chút nào đó. Anh ứng đó mong ngóng con gái mình liếc nhìn anh dù chỉ trong chốc lát, anh muốn nó nhìn anh để anh có thể dùng ánh mắt nói với con bé rằng anh tự hào về nó biết nhường nào, bất kể nó đã thi ấu ra sao hay chung cuộc xếp hạng mấy.

Trong khi đa phần ám đông đang trò chuyện và cười đùa thì Robert lại ứng im như tượng, mắt không rời khỏi con gái. Nếu con bé vô tình nhìn về phía anh, anh sẽ cười rạng rỡ và giơ cao hai ngón tay hình chữ V lên làm dấu để con bé biết rằng anh luôn ở bên cạnh nếu con bé cần anh.

“Lần ba! Erin Thompson, vào vị trí!” Tiếng loa vang lên quá nhanh. Erin bắt đầu chạy, nó tập trung cao độ vào mục tiêu, còn Robert thì đang bị cuốn về phía con bé. Anh gần như cũng tung mình qua khỏi lan can khi con bé thực hiện cú nhảy cuối cùng. “4 mét 40!” – Trọng tài hô to.

Robert thầm nghĩ: thành tích này có lẽ đạt chuẩn ở các cuộc thi cấp quận nhưng với cuộc thi cấp tiểu bang thì không. Tim anh chùng xuống, anh hiểu Erin đang rất thất vọng.

“Sáu vận động viên dẫn đầu sau đây sẽ bước vào vòng chung kết, xin chú ý lắng nghe!” – Vị trọng tài ọc. “Julia Jackson, Carmen Smith, Amy Rodgers, Samantha Kennedy, Casey Gaston và vị trí thứ sáu là Erin Thompson. Các bạn có ba mươi phút để chuẩn bị.”

Erin chưa bao giờ xếp thứ sáu trong bất cứ bảng xếp hạng nào trong cuộc đời mình. Robert đã trông thấy sự giận dữ và hoài nghi trên gương mặt con gái. Tuy nhiên, Robert vẫn không nhận được cái liếc nhìn nào như anh mong đợi khi nhìn cô con gái nhỏ khập khiễng đi hết chiều dài con đường dẫn tới phòng thay quần áo.

“Anh ghét tình cảnh này quá!” – Robert bảo vợ. “Con bé sẽ ổn thôi.” – Cô trấn an chồng.

“Anh không thể chịu đựng được nữa. Anh sẽ ra xem thế nào.” – Anh bảo.

“Robert! …”

Những lời nói còn lại của Karen rơi vào khoảng không. Anh đãi qua khán đài được nửa đường. Trí tưởng tượng đã chiến thắng anh khi anh hình dung ra mình thấy con gái đang khóc. Rồi anh trông thấy con. Ở góc xa bên phải căn phòng đông đúc, Erin ang cố gắng căng duỗi cơ bên chiếc máy tập cơ chân. Robert có thể thấy con bé không thể cúi sâu xuống trên chân trái nhưng anh không thấy bất cứ dấu hiệu của sự bại trận nào trên gương mặt Erin. Con bé cứng cỏi như đá vậy!

Anh đứng lùi lại một lúc, trong lòng cảm thấy kinh ngạc trước sự đấu tranh dũng cảm để vượt qua cơn đau của con. Anh mỉm cười và quyết định để yên cho con bé tiếp tục khởi động. Nhưng ngay khi anh bắt đầu bước đi thì ánh mắt hai cha con họ giao nhau.

“Con sẽ làm được! Bố ạ.” Anh gật đầu. “Bố biết.”

Robert trở lại khán đài, bước chân anh nhẹ hơn một chút. Ít nhất anh đã gặp con bé. Erin biết anh sẽ luôn ở đó khi nó cần anh.

Anh đi nhanh về phía chỗ ngồi bên cạnh Karen vừa kịp lúc nghe thấy tiếng loa phóng thanh. “Chung kết nhảy xa nữ!” Bụng anh quặn lại lần nữa khi sáu cô gái dáng người thể thao thon gọn tiến ra đường chạy. Một cô trông rất kiêu hãnh còn cô kia dường như đang trầm ngâm suy tính, trong khi đó, Erin vẫn giữ ánh mắt nhìn chăm chú ầy tự hào và quyết tâm như thường lệ khi con bé bước khập khiễng cả đoạn đường.

Erin bắt đầu khởi động, trong lúc đó Robert cứ nhấp nha nhấp nhổm trên ghế. Karen ứng bên cạnh anh. “Ba mươi phút nghỉ như thế có đủ không anh?”

“Anh nghĩ là con chưa sẵn sàng.” – Robert thì thầm.

“Từ lúc sinh ra nó đã sẵn sàng rồi.” – Karen tự tin áp lại. Robert mỉm cười vì biết rằng vợ anh nói đúng.

“Erin Thompson, vào vị trí!”

Thậm chí ngay trước khi trọng tài thông báo, Robert đã biết cú nhảy của Erin không ủ xa.

“4 mét 22!”

Tim anh đau nhói thay cho con gái nhưng anh không thấy tinh thần con bé có chút suy sụp nào. Con bé chống cả hai tay xuống lớp cát sàn sạn rồi nhảy lên, nó chỉ dùng chân phải để chống đỡ sức nặng của cả cơ thể mảnh mai của mình.

“Cố lên nào Erin, con làm được mà!” – Robert hô to hy vọng là con bé có thể nghe thấy anh và ngước nhìn tìm kiếm một sự động viên nho nhỏ. Nhưng nếu Erin nghe thấy thì con bé đã không tảng lờ đi. Nó bắt đầu căng duỗi chân chuẩn bị cho cú nhảy thứ hai.

Khoảng cách cú nhảy của con bé càng lúc càng ngắn lại, và lần này Erin gần như phải lê người ra khỏi hố cát. Cú nhảy lần này dường như đã quá sức chịu đựng của con bé. Nó chỉ còn một cơ hội cuối cùng.

Khi tất cả các vận động viên khác lần lượt bước xuống đường chạy từng người một, Robert ước anh có thể giúp con gái thoát khỏi sức ép này và khiến cho mọi thứ tốt ẹp hơn. Anh muốn ôm lấy con và bảo nó rằng mọi chuyện đều ổn, rằng anh yêu nó bất kể kết quả thế nào. Nếu nó không muốn nhảy nữa thì cũng không sao. Đây chỉ là một cuộc thi mà thôi – không sao cả.

Nhưng anh biết cuộc thi này rất quan trọng. Erin đã tập luyện rất chăm chỉ cho cuộc thi này và không iều gì có thể ngăn con bé nỗ lực hết mình – thậm chí nếu ngày hôm nay dù cố gắng hết sức, con bé cũng không giành được huy chương.

Erin ngồi sụp xuống bên lề đường chạy chờ đến lượt mình. “Hãy nhìn bố này con yêu!” Robert thì thầm nói với hy vọng gửi tới con gái chút động viên từ trên sân.

Tiếng loa phóng thanh lại vang lên: “Đây là lượt nhảy cuối cùng. Erin Thompson, vào vị trí!”.

Erin cố gắng lê bước tới vị trí của mình và chỉ ngay trước khi thực hiện cú nhảy, con bé ngước nhìn lên khán đài. Robert đọc được thông điệp của con gái. Con bé biết cha mẹ đều ở đây vì nó và nó sẽ cố gắng hết sức vì cú nhảy này. Anh chớp chớp mắt để giấu đôi mắt ướt rồi cười thật tươi để cổ vũ cho con gái. “Con gái tôi ấy! Cống hiến hết mình đi con!” – Anh hô to.

Với anh, chỉ cần con cố gắng hết mình là ủ. Nhưng liệu như thế có là ủ với ứa con gái giàu tinh thần thi đua của anh không? Lần cuối cùng, Erin bước xuống đường chạy và vụng về chinh phục mục tiêu của mình.

“3 mét 96!”

Cú nhảy quá ngắn. Nhưng lần này không có tiếng tay nện mạnh xuống nền cát. Không có cử động ứng dậy khỏi cát. Chỉ thấy mái ầu chậm chạp ngước lên kiếm tìm cha mong được giúp đỡ. Con bé cần anh.

Robert nhảy qua lan can màu vàng lạnh lẽo rồi chạy hết tốc lực đến bên Erin. Những giọt nước mắt đau ớn chảy trên gò má con bé. Robert quỳ xuống và nhẹ nhàng bế con bé dậy khỏi cát. “Bố rất tự hào về con. Con ổn chứ?” – Anh thì thầm vào tai con.

“Con ổn bố ạ. Con đã cố hết sức và một cô gái không thể làm tốt hơn thế!” – Erin kiêu hãnh áp mặc dù Robert có thể nghe thấy sự au ớn trong giọng nói của con.

“Bố biết, nhưng bố không chắc là con có nhận ra điều đó không.”

“Bố này, trong những năm qua, bố đã dạy con điều gì?” – Erin vừa mỉm cười vừa nhăn mặt vì đau nói.

“Con gái tôi ấy!” – Robert nói đứt quãng, tiếng anh trái ngược với chiều sâu cảm xúc và niềm tự hào mà anh đang cảm nhận. “Con gái tôi đấy!”

Trích dẫn

Đang cập nhật..

Thể loại

15 quyển sách hay về cuộc sống giúp bạn vững bước trên đường đời - Cuộc sống vốn vô thường, đôi khi biến cố, khó khăn xảy ra bất ngờ khiến con người dễ buông xuôi, tuyệt vọng. Trong những lúc đó điều duy nhất còn lại có thể kéo chúng ta ra khỏi vực tối, tìm lại chính mình là ý chí. Chỉ cần giữ vững nghị lực và… Đọc thêm

Nơi bán

 

Nhận hàng ngay chỉ trong vài giờ với gói TIKINOW tại TP.HCM, HN, Cần Thơ, Đà Nẵng, Nha Trang, Hải Phòng, giảm ít nhất 15% cho nhiều đầu sách bán chạy

Tới nơi bán

 

FREESHIP cho đơn hàng từ 140k tại TP.HCM và Hà Nội, từ 250k tại các tỉnh thành khác, giảm ít nhất 15% cho nhiều đầu sách bán chạy.

Tới nơi bán

2 đánh giá cho Những Vòng Tay Ấm

  1. Nguyễn Thị Ý Như

    Bản thân chúng ta luôn có cái tôi rất lớn. Chúng ta chẳng cần sự giúp đỡ quan tâm của bất kì ai trong những việc chúng ta đang làm, chúng ta muốn chứng tỏ bản thân mình với mọi người. Để rồi khi, vấp ngã, chúng ta cảm thấy cô đơn. Và những vòng tay ấm áp lúc trước bị ta đẩy ra lại vẫn ở cạnh ta. Dù như thế nào, đâu đó quanh đây, những người yêu thương ta sẽ mãi ở bên cạnh lúc ta khó khăn, ôm ta vào lòng, an ủi ta. Họ mới chính là những vòng tay ấm áp thật sự.

  2. Dương Hoài

    Cuộc sống mà, chúng ta đâu có biết trước được điều gì đâu. Khi chúng ta hạnh phúc và đạt được ý nguyện, chúng ta thả sức tung hoành mọi nơi, đến khi mệt mỏi và vấp ngã mới cần lắm những vòng tay, những vòng tay ấm! Tôi cũng có một vòng tay, và dĩ nhiên mỗi chúng ta đều có vòng tay ấm. Có những lúc tôi cần bạn, xin hãy gửi tặng tôi hơi ấm ấy để đến một ngày nào đó, bạn tìm đến tôi, tôi cũng sẵn sàng tặng bạn vòng tay ấy. Cuốn sách này rất thực tế và mang những bài học bổ ích đối với chúng ta. Cho và nhận!

Thêm đánh giá

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button