Sức Mạnh Bí Ẩn – 11 Câu Thần Chú

(5 đánh giá của khách hàng)

Việc bạn hiểu được ý nghĩa đích thực của một từ ngữ (không phải nghĩa của từ mà bạn có thể tra trong từ điển) và bản chất trong nó sẽ tạo ra sức mạnh vô cùng lớn ở phần lớn những câu từ, con chữ chúng ta vẫn dùng trong đời sống hằng ngày. Càng nắm rõ bản chất của ngôn từ và hiểu được chiều sâu ý nghĩa của nó, chúng ta càng nhận ra rõ ràng và hiểu được con đường và mục tiêu của bản thân.

Danh mục:

Giới thiệu

– Ngôn từ có khả năng thuyết phục nhưng cũng có thể khiến cho người khác khó chịu.

– Ngôn từ có khả năng dẫn dắt nhưng cũng có thể gây cản trở cho bạn.

– Ngôn từ có khả năng hàn gắn vết thương nhưng cũng có thể giết chết một con người…

Kevin Hall đã khám phá được sức mạnh nội tại của ngôn từ sau cuộc gặp gỡ định mệnh với người chủ tiệm vải thông thái tại thành Vienna. Khi số phận đưa ông đến với Arthur, nhà từ vựng học xuất chúng sống tại khu hưu trí, Hall đã bắt tay vào thực hiện một dự án – một công trình đã thay đổi cuộc đời ông, và từ đó làm thay đổi cuộc sống của hàng ngàn độc giả. Hãy khám phá 11 từ bí mật trong cuốn sách này – những từ ngữ mà một khi được sử dụng đúng cách, nó có thể thắp sáng con đường thành công lâu dài trong cuộc đời bạn.

Đọc thử

GENSHAI – NGÔN TỪ BÍ MẬT

Nếu không có được phẩm chất nào khác thì tôi vẫn có thể thành công chỉ với tình yêu. Nếu không có tình yêu, tôi sẽ thất bại cho dù có sở hữu mọi kiến thức và kỹ năng trên thế giới này. Tôi sẽ chào đón ngày đó bằng tình yêu thẳm sâu trong trái tim mình.

– Og Mandino

Đó là một chiều đông lộng gió khi tôi bước vào Nhà thờ Thánh Stephen cao sừng sững, tọa lạc ngay giữa trung tâm thủ đô Vienna xinh đẹp của nước Áo. Ngay lập tức, tôi bị cuốn hút vào một khung ảnh giản dị của Mẹ Teresa thời trẻ, với nến và ghế dài xung quanh. Tôi thầm nghĩ về ảnh hưởng to lớn của người phụ nữ bé nhỏ này, một biểu tượng vĩ đại của sự “kiệm lời”, người đã thay đổi thế giới bằng những nghĩa cử cao đẹp và nổi tiếng với lời thì thầm “Đừng nói, hãy hành động” rất lâu trước khi khẩu hiệu “Hãy hành động” của hãng Nike xuất hiện.

Mẹ Teresa, người chưa từng mang nặng đẻ đau một đứa con nào của riêng mình, đã trở thành mẹ của rất nhiều trẻ em mồ côi với phương châm “làm những việc nhỏ bằng tình yêu lớn”. “Làm việc”. “Hành động”. “Phụng sự”. Những từ này đã trở thành tính cách nổi bật của Mẹ.

Tôi rời nhà thờ với nguồn cảm hứng được khơi dậy từ di sản của Mẹ Teresa và tự hứa sẽ “hành động nhiều hơn”. Giữa những tòa tháp sừng sững của Nhà thờ Thánh Stephen, tôi khát khao được tiến xa hơn, được vươn cao hơn để tự cân nhắc và nhận biết các cơ hội trải ra trên suốt con đường. Tôi có cảm giác chắc chắn rằng điều gì đó đặc biệt sắp xảy đến.

Khi đó, tôi chợt nhớ ra lý do mình đi về hướng này và trở lại với việc tìm mua quà Giáng sinh cho những người thân ở nhà. Tôi bắt đầu lùng sục khắp các ngõ hẻm và những con phố, đi qua nhiều cửa hiệu và quán cà phê ven đường, mong tìm được thứ gì đó đặc biệt. Sải bước trên con đường rải sỏi từ Nhà thờ lớn, tôi dừng lại trước một cửa hiệu với cách bài trí cửa sổ khiến tôi liên tưởng đến chiếc hộp nữ trang, để rồi nhận ra đó là một cửa hiệu bán vải.

Ánh sáng hắt lên từ những dải lụa óng ả và những tấm vải lanh đầy màu sắc đập ngay vào mắt tôi và khiến tôi như bừng tỉnh. Tôi bước vào cửa hiệu với hy vọng tìm được tấm vải hoàn hảo cho chiếc áo cưới của Season, con gái tôi. Vừa chiêm ngưỡng thảm vải đầy màu sắc được thu thập từ khắp nơi trên thế giới, tôi vừa hình dung cảnh con gái mình, xinh đẹp như một nàng công chúa với nụ cười rạng rỡ, cùng chàng Hoàng tử trong mơ bước qua một ngưỡng cửa mới dạt dào niềm tin và hy vọng.

Tôi hoàn toàn không ngờ rằng đó là nơi sẽ giúp tôi khám phá ra một trong những món quà có ý nghĩa nhất cuộc đời mình.

Món quà này sẽ xuất hiện gói gọn trong một từ đơn, một từ với sức mạnh có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của một con người.

Món quà bất ngờ

Chủ cửa hiệu là một người đàn ông trạc tuổi trung niên, song mạnh mẽ và tràn đầy sinh lực như một chàng thanh niên. Anh tiến về phía tôi và đưa tay ra chào. Tôi hoàn toàn bị thu hút bởi đôi mắt to màu nâu của người đàn ông này. Anh có khuôn mặt tròn, hàm răng trắng bóng với làn da bánh mật nhẵn mịn. Khi bắt tay tôi, anh mỉm cười kèm theo cái chớp mắt thật nhẹ, nghiêng đầu và nói bằng thứ tiếng Anh chuẩn xác

– Xin chào, tôi là Pravin. Pravin Cherkoori.

Đó là chất giọng nhẹ nhàng, chừng như có thể khiến cho mọi cơn giận dữ nguôi ngoai, chất giọng của một người đến từ chính đất nước được gắn tên trên biển hiệu: Ấn Độ.

– Tôi là Kevin Hall. Rất vui được gặp anh. – Tôi đáp.

Tôi đang định hỏi anh xem phải mất bao lâu mới thu thập được những thước vải rực rỡ như thế này thì thật bất ngờ, anh cất tiếng hỏi tôi trước:

– Chiếc cài áo anh đang đeo là thế nào vậy?

Tôi sờ vào chiếc kẹp kim loại trên ve áo khoác của mình, tháo nó ra và đưa đến gần hơn cho anh xem. Anh dùng ngón cái và ngón trỏ cầm lấy rồi nói:

– Hai bàn tay siết chặt ở cổ tay này tượng trưng cho điều gì?

– Chúng thể hiện trách nhiệm của chúng ta là đưa tay ra nâng đỡ và làm giảm gánh nặng cho nhau. – Tôi đáp.

Pravin xoay ngang chiếc kẹp cài áo và nói:

– Có vẻ như cả hai bàn tay đều ở vị trí bằng nhau để hoặc giúp đỡ người khác hoặc được người khác giúp đỡ.

– Anh đã hiểu đúng những gì tác giả muốn thể hiện đấy. – Tôi đáp. – Emerson gọi nó là “một trong những sự bù đắp đẹp đẽ của cuộc đời” vì bạn không thể chân thành giúp đỡ người khác nếu không tự giúp chính mình.

Nụ cười mỉm khiến hai bên khóe miệng cong lên, vị chủ cửa hàng tiếp lời tôi:

– Chúng ta thường nhận được những thứ mà mình mong muốn cho người khác.

Tôi gật gù với lời nói chí lý đó của anh.

– Vậy chiếc kẹp cài áo này… là lý do anh có mặt tại Vienna? – Pravin thắc mắc.

Tôi lấy làm ngạc nhiên với cách liên hệ sự việc đó của anh nhưng vẫn im lặng. Tôi giải thích rằng chiếc kẹp cài áo này là biểu tượng thu nhỏ của

Tượng đài Trách nhiệm mà Viktor Frankl từng hình dung sẽ được xây bên bờ Tây của nước Mỹ để cân xứng với tượng Nữ thần Tự do ở bên bờ Đông(1). Tôi đã ở lại nhà người thân của Viktor suốt tuần qua, đưa họ xem mô hình này và thảo luận về kế hoạch để hoàn thành tâm nguyện của ông.

(1) Công trình do Viktor Frankl đề xuất và được nhà điêu khắc Gary Lee Price thực hiện, đang trong quá trình chế tác. Viktor Frankl đã phát biểu về công trình này như sau: “Tự do không phải là điều cuối cùng ta cần đạt đến. Tự do chỉ là một phần của câu chuyện và là một nửa chân lý. Tự do có thể là khía cạnh tiêu cực của toàn bộ hiện tượng trong khi khía cạnh tích cực chính là trách nhiệm. Trên thực tế, tự do đang lâm vào nguy cơ bị suy đồi vì sự độc đoán nếu tự thân nó không tồn tại trên danh nghĩa trách nhiệm. Đó là lý do tôi đề xuất tượng Nữ thần Tự do ở bờ Đông nên được bổ sung bằng công trình Tượng đài Trách nhiệm ở bờ Tây”.

Ông chủ cửa hiệu vải tròn mắt khi nghe nhắc đến tên của chuyên gia tâm thần học danh tiếng của thành Vienna, người đã sống sót trong cuộc tàn sát người Do Thái vào thời Đức Quốc xã, và là tác giả của cuốn Man’s Search for Meaning(2).

(2) First News đã xuất bản với tựa Đi tìm lẽ sống.

– Tôi có biết Viktor. Ông ấy là một nhân vật vĩ đại và đáng kính. – Pravin nói với giọng đầy ngưỡng mộ, đồng thời đưa tay xuống dưới quầy thu tiền để lấy ra một cuốn sổ lớn được bọc da. – Cũng giống như nhiều người khác đã từng đến thủ đô Vienna, Viktor đã ký tên vào cuốn sổ vĩ nhân này.

Anh rướn người về phía trước, mở cuốn sổ và đặt nó ngay trước mặt tôi rồi nói:

– Kevin, anh là một trong những người vĩ đại. Hãy ký vào cuốn số này cho tôi nhé?

Tôi nhìn vào tên họ của những nhân vật trên các trang giấy. Có Tiến sĩ Frankl, có Mẹ Teresa, và thành viên của dòng họ Mahatma Gandhi. Người này chỉ mới vừa gặp mình, tôi tự nhủ. Tôi cảm thấy mình không xứng đáng được ký tên vào cuốn sổ của anh. Dĩ nhiên là tôi không thể nào sánh ngang với những nhân vật đáng kính trong đó.

Sau phút ngập ngừng tưởng như vô tận đó, tôi đáp:

– Rất cảm ơn về lời khen và nghĩa cử chân thành của anh, nhưng tôi không nghĩ rằng mình là một trong những vĩ nhân. Thật xin lỗi nhưng tôi không thể ký vào cuốn sổ này được.

Pravin đi vòng ra trước quầy tính tiền và đặt tay lên vai tôi:

– Tôi có một từ muốn truyền lại cho anh. Anh ở lại dùng bữa tối với tôi nhé?

Không đợi tôi trả lời, anh đưa tôi ra khỏi cửa hàng, nơi luồng khí lạnh xộc đến như một lời nhắc nhở về thực tế rằng sự trưởng thành và khám phá thường đi kèm với một chút lo lắng.

Sau một hồi đi qua các lối rẽ quanh co, chúng tôi lần theo mùi thơm của các loại rau xào, mùi tỏi phi và mùi gừng đến một nhà hàng Trung Hoa. Đó là một không gian cổ điển với lối bài trí đơn sơ, mộc mạc. Những bức tường xám bao quanh tám chiếc bàn ăn nhỏ hình chữ nhật, mỗi bàn có bốn chiếc ghế gỗ, tất cả đều được đặt trên mặt sàn nhựa sẫm màu. Từ ngoài nhìn vào, có thể thấy một phần bếp với hệ thống lò nướng sáu bếp, bên trên là chảo sắt, xoong và nồi hầm. Một bộ vật dụng bằng thép không rỉ được treo trên móc ở phía trên lò nướng, bên phía tay trái là những chồng đĩa ăn hình bầu dục. Phần kệ phía trên lò nướng chất đầy các hộp màu trắng và đỏ để đựng thức ăn mang đi.

Chúng tôi đến vào đầu giờ chiều, giữa giờ ăn trưa và tối nên phòng ăn hầu như chẳng có ai ngoài chúng tôi.

Một đầu bếp đang khéo léo thái rau để chuẩn bị cho lượng thực khách đông đúc vào buổi tối, trong khi một đầu bếp khác đang điệu nghệ chuẩn bị các món ăn mang về trong một chiếc xoong được đặt trên bếp. Anh ta đứng quay lưng về phía chúng tôi, và giống như một nhạc trưởng, anh di chuyển cánh tay thật nhịp nhàng như đang giữ nhịp cho giai điệu của một bản giao hưởng tuyệt vời.

Trong khung cảnh khác thường này đã xảy ra một cuộc gặp gỡ kỳ lạ. Ở đây, nơi một nhà hàng Trung Hoa tại một thành phố ở trung tâm châu Âu, đã diễn ra một cuộc đối thoại giữa hai con người hoàn toàn xa lạ. Họ tâm sự với nhau như những người bạn tri âm tri kỷ, như thể các thiên thần đang chắp cánh nâng đỡ cho câu chuyện kỳ diệu của họ.

Nôn nóng được bắt đầu ngay câu chuyện, Pravin gọi người phục vụ bàn và nhanh chóng chọn một vài món ưa thích. Sau đó, anh vươn người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi:

– Điều gì làm anh tin tưởng ở tôi? Tôi da màu còn anh da trắng. Tôi là người phương Đông, còn anh là người phương Tây. Chúng ta có điểm gì chung đây?

Tôi không cần phải suy nghĩ lâu. Những lời mẹ dạy từ khi còn bé luôn vang vọng trong đầu tôi. Không chút do dự, tôi đáp:

– Tôi tin rằng anh là người anh em của tôi. Chúng ta đều được Đấng tối cao tạo ra. Chúng ta cùng là thành viên trong gia đình loài người.

Người anh trai Ấn Độ của tôi nhẹ nhàng ngả người ra sau ghế và thốt lên:

– Đó cũng chính là điều mà tôi tin tưởng.

Từ giây phút đó trở đi, cuộc trò chuyện trở nên sâu sắc hơn như thể chúng tôi vừa khai hoang vùng đất mới với một tầm hiểu biết mới.

Pravin bắt đầu kể về những năm tháng tuổi trẻ của mình.

– Tôi lớn lên tại Calcutta giữa những người bần cùng nhất trong số những người bần cùng. Nhờ học hành và lao động cật lực mà chúng tôi mới thoát khỏi cảnh nghèo. – Ngừng lại một lúc, anh nói tiếp. – Mẹ tôi đã dạy cho tôi nhiều điều tuyệt vời. Một trong những điều quan trọng nhất là ý nghĩa của một từ Hindu cổ.

Khi nghe đến đó, tôi có cảm giác như sắp rơi ra khỏi ghế. Pravin nói tiếp:

– Ở phương Tây, các anh gọi đó là charity – lòng nhân ái. Nhưng tôi tin rằng anh sẽ nhận thấy từ sau đây còn có ý nghĩa sâu sắc hơn nữa.

Từ nào có thể có ý nghĩa sâu sắc hơn lòng nhân ái?

Tôi thầm nghĩ.

Một cách thật khoan thai, gần như cung kính, anh tiếp tục như thể đang tiết lộ một bí mật thiêng liêng.

– Đó là từ Genshai. Nó có nghĩa là bạn đừng bao giờ đối xử với bất kỳ ai theo cách khiến họ cảm thấy thấp hèn.

Tôi rút ra cuốn sổ da để ghi lại từ quan trọng đó, “Genshai”, cùng ý nghĩa mà người bạn mới này vừa dạy cho tôi.

Pravin nói tiếp:

– Từ bé, chúng ta đã được dạy là không bao giờ được nhìn, động chạm hoặc chỉ trỏ người khác theo cách khiến họ cảm thấy thấp hèn. Nếu tình cờ đi ngang qua một người ăn xin trên phố và ném cho ông ta một đồng xu, có nghĩa là tôi không tuân thủ đúng ý nghĩa của từ Genshai. Nhưng nếu tôi quỳ xuống và nhìn vào mắt người ăn xin khi đặt đồng xu vào tay ông ta, đồng xu đó sẽ trở thành tình yêu thương. Chỉ khi đó, khi đã thể hiện được tình yêu trong sáng và vô điều kiện đó, tôi mới thực sự áp dụng đúng ý nghĩa của từ Genshai.

Sức mạnh của những điều vừa nghe được khiến tôi lạnh toát sống lưng và không nói nên lời.

– Kevin, anh thật sự là một trong những người vĩ đại. – Pravin vừa tuyên bố vừa hướng hai tay về phía tôi. – Nhưng anh đã từ chối ký vào cuốn sổ của tôi. Khi đưa ra quyết định đó, anh đã tự xem bản thân mình là nhỏ bé. Genshai có nghĩa là bạn không được xem thường bất cứ ai – kể cả chính bạn!

Anh dừng lại rồi nói như khẩn nài: “Hãy hứa với tôi điều này nhé Kevin. Hãy hứa rằng anh sẽ không bao giờ xem thường chính mình. Anh sẽ làm thế vì tôi chứ?”.

Tôi cảm thấy có lỗi và bị thuyết phục:

– Tôi hứa, Pravin, tôi hứa sẽ không bao giờ làm vậy nữa.

Một cảm giác hoàn thành sứ mệnh như hiện rõ trên khuôn mặt rạng rỡ của Pravin khi anh tựa người ra sau và cười toe toét.

Tình yêu của mẹ

Chỉ vài giờ trước, tôi rời Nhà thờ với một dự cảm rằng tối hôm đó sẽ là một đêm đáng nhớ. Khi tôi nhìn về phía người bạn thông thái của mình, từ “đáng nhớ” đó giờ chỉ còn là từ khiêm tốn nhất trong năm.

– Pravin, anh có thể kể cho tôi nghe về cuộc gặp gỡ với Mẹ Teresa, vị Thánh thành Calcutta được không?

– Được chứ. – Anh bắt đầu. – Mẹ đang đi giữa một đám đông trong trang phục xari bằng vải cotton trắng quen thuộc. Tôi chạy vội về phía Mẹ, vừa chạy vừa hét to; và khi tôi đến gần, Mẹ đã đưa tay ra đặt lên miệng tôi và khẩn khoản yêu cầu “Đừng nói, hãy bắt đầu hành động”. Tôi còn nhớ điều đó như thể…

– Như thể chính Mẹ Teresa đã đưa tôi đến khu phố của anh đêm nay. – Tôi cắt ngang lời anh, không thể ngăn được sự phấn khích của mình. – Ngay trước khi đến đây, tôi đã dừng chân tại Nhà thờ Thánh Stephen và đã bày tỏ sự kính phục đối với cuộc đời

Mẹ. Tôi ra về với lời hứa sẽ hành động nhiều hơn nữa trong cuộc đời mình. Điểm dừng chân kế tiếp của tôi hóa ra lại là cửa hiệu vải xinh đẹp của anh.

Pravin dừng lại, nhìn vào mắt tôi một cách chăm chú và mạnh mẽ nói:

– Số phận khiến chúng ta gặp nhau. Anh bước vào cửa hàng của tôi là có nguyên nhân.

Tôi nhìn vào mắt người bạn mới này và bỗng nhớ đến mẹ tôi, tấm gương Genshai đầu tiên đối với tôi mặc dù tôi tin chắc rằng bà chưa từng nghe nói đến từ này cũng như ý nghĩa của nó. “Kevin”, mẹ tôi sẽ nhấc cằm tôi lên và nói, “con có thể làm bất cứ điều gì con muốn trong đời. Con có thể đạt được và sống trọn từng giấc mơ. Chắc chắn con sẽ làm được những điều to lớn và có ý nghĩa trong cuộc sống”.

Khi tôi hồi tưởng lại tuổi thơ của mình, những lời nói đó hiện ra rõ như thể chỉ mới hôm qua. Tôi có cảm giác như thể người mẹ thiên thần của tôi đang ngồi ở chiếc ghế trống bên cạnh Pravin.

Đã bốn năm trôi qua kể từ ngày người mẹ xinh đẹp của tôi thanh thản từ giã cõi đời tại chính ngôi nhà của mình. Suốt gần một năm trước đó, bà đã dũng cảm chiến đấu với căn bệnh ung thư và cuối cùng bình thản đầu hàng số phận.

Đối với cá nhân tôi, gia đình tôi và những người biết rõ về mẹ, bà sẽ luôn được nhớ đến như một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ và can đảm.

Ở tuổi mười chín, bà trở thành người mẹ đơn thân của hai cậu con trai, phải chăm lo cho cuộc sống của hai anh em tôi trong khi đúng ra bà đã có thể trở thành sinh viên đại học.

Bà bỏ học ở tuổi vị thành niên và phải tự cân bằng giữa việc tự học văn hóa và học nghề, cùng một quyết tâm cao độ là trở thành chuyên gia hỗ trợ cai nghiện và hiện vẫn sánh vai bên các đồng nghiệp với tấm bằng thạc sĩ trên tường.

Vốn từng là người nghiện rượu, mẹ tôi đã hoàn toàn thay đổi để trở thành chuyên gia tư vấn hỗ trợ cho những người đang phải chiến đấu chống lại con quỷ nghiện ngập mà bản thân bà biết rất rõ. Những thử thách đã trải qua giúp bà hiểu được người khác và cảm thông với những khó khăn và những nỗi thất vọng của họ; nhờ vậy, bà đã học được giá trị của sự đồng cảm và niềm khích lệ – những yếu tố nền tảng cấu thành Genshai.

Tại đám tang của bà, một thanh niên đẹp trai, cao to đến bên tôi với cặp mắt buồn bã và nói rằng mẹ tôi là người đã thay đổi và gần như cứu vớt cuộc đời cậu. Cậu ấy nhớ lại quãng thời gian đen tối nhất cuộc đời mình. Cậu đã rơi xuống đáy vực và không biết liệu còn có thể gượng dậy được hay không. Thế rồi, với khuôn mặt nhòa lệ, cậu ta kể về việc mẹ tôi đã tin tưởng cậu như thế nào trong khi cậu còn không tin tưởng vào chính mình. “Không có sự giúp đỡ của mẹ anh,” cậu ta khóc, “tôi sẽ không có được ngày hôm nay”.

Không có mẹ, tôi nhớ mình đã nghĩ thế, tôi cũng không có được ngày hôm nay, vì mẹ lúc nào cũng nói với tôi rằng tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, và thật may mắn là tôi đã tin tưởng vào điều đó. Dù cuộc sống có nghiệt ngã đến đâu, mẹ vẫn luôn giữ cho tôi một thế giới quan tốt đẹp hơn bao giờ hết.

Không phải nạn nhân mà là người chiến thắng

Khi chúng tôi rời nhà hàng, suy nghĩ của tôi chuyển sang một tấm gương khác về Genshai, một người đàn ông với thể chất và tính cách phi thường, người đã đưa tôi đến với thành phố Vienna xinh đẹp này: Tiến sĩ Viktor Frankl.

Chỉ một tuần trước, tôi đã rời khỏi vùng đất ấm áp của miền Nam California để đi nửa vòng trái đất với một hy vọng duy nhất: hy vọng tìm hiểu thêm về cuộc đời đặc biệt của Viktor và hiểu được làm cách nào quá nhiều điều tốt đẹp lại có thể nảy mầm phát triển từ chính những hoàn cảnh đau thương như thế.

Tôi bắt đầu hành trình nghiên cứu của mình bằng cách đi qua chính những con đường mà Viktor đã từng đi trong suốt 92 năm đời ông, một cuộc đời đáng tôn kính và tràn đầy mục đích, ngoại trừ ba năm bị đánh cắp.

Vị bác sĩ trẻ tuổi thời ấy đã phải rời xa khung cảnh xinh đẹp và yên tĩnh của thành Vienna yêu dấu, vượt qua nỗi khiếp sợ và sự tàn bạo tại các trại tập trung của Đức Quốc xã với thân phận tù nhân số 119.104.

Đối với ông, ba năm bị đánh cắp này chẳng là gì so với những thứ mà Đức Quốc xã đã cướp đi và hủy diệt: người vợ xinh đẹp cùng đứa con chưa kịp chào đời, người anh trai, bố mẹ và bản thảo mà ông đã cống hiến cả tuổi thanh xuân của mình để thực hiện.

Tôi không bao giờ quên cảm giác của mình khi đứng bên ngoài ngôi nhà của Frankl, hình dung cảnh quân Đức xông vào trong màn đêm tĩnh mịch và biến thiên đường của ông thành địa ngục, lôi Viktor và những người thân yêu của ông ra khỏi chiếc giường ấm áp của họ để tống lên những chuyến tàu chở gia súc hướng đến trại tập trung.

Làm cách nào mà một người có thể giữ được ý chí chiến thắng giữa hoàn cảnh đầy bi thương và tàn phá đến vậy? Làm cách nào ông có thể vượt qua sự chiến bại để lựa chọn niềm vui chiến thắng? Liệu tôi có thể có được dũng khí đó không?

Giống như Anne Frank, làm cách nào Viktor lại chọn cách tin tưởng vào những điều tốt đẹp của con người sau những gì ông đã trải qua?

Câu trả lời cho những câu hỏi này nằm trong cuốn sách mà ông đã viết trong chín ngày liên tiếp sau khi thử thách kia kết thúc, cuốn sách được công nhận như một trong những tác phẩm có ảnh hưởng nhất: Man’s Search for Meaning.

Trong cuốn sách của mình, ông viết: “Con người có thể mất đi mọi thứ ngoại trừ một điều: quyền tự do cuối cùng của loài người – quyền lựa chọn thái độ và cách sống trong bất kỳ hoàn cảnh nào”.

Bất kể hoàn cảnh của bản thân, ông đã lựa chọn ý nghĩa, trách nhiệm và sự cống hiến. Bằng cách lựa chọn quan điểm “xứng đáng với sự hy sinh của mình”, ông chứng tỏ rằng mỗi người trong chúng ta đều có khả năng vượt lên trên số phận nghiệt ngã của mình bằng con đường chân chính.

Bị tước mất của cải, mọi vật dụng quen thuộc trong cuộc sống, bị hủy hoại mọi thứ có giá trị, bị đối xử dã man và rẻ rúng như loài sinh vật hèn mọn nhất trong số những sinh vật nhỏ bé, hứng chịu sự đau đớn, đói khát, mệt mỏi hơn bất cứ điều gì mà một người nếu phải chịu đựng sẽ chỉ mong được chết đi: người đàn ông từng bị đối xử như một con số đó đã trở lại làm người.

Đúng như tên gọi của ông, Viktor đã chọn cách trở thành victor (người chiến thắng) chứ không chịu làm victim (nạn nhân). Ông đã tìm thấy tính nhân văn, nhân đạo ngay cả khi trực diện đối mặt với sự vô nhân tính; ông đã tìm thấy niềm hy vọng giữa mênh mông tuyệt vọng. Khi đối mặt với sự đàn áp quá mức, ông từ chối xem thường chính mình hay bất kỳ ai khác.

Ngôn từ thắp sáng con đường

Khi tôi kể với Pravin về con gái tôi và đám cưới sắp tới của nó, Pravin bảo tôi cùng quay trở lại cửa hiệu rồi anh gói cho tôi ba mảnh vải ren và lụa tuyệt đẹp. Sau khi tôi cảm ơn anh, chúng tôi rời cửa hiệu trong im lặng. Tiếng bước chân là thứ âm thanh duy nhất vang lên khi chúng tôi sải bước trên những con đường rải sỏi cổ kính.

Chúng tôi dừng lại ở một ngã rẽ. Một hướng dẫn về nhà của Pravin và hướng còn lại về phía khách sạn của tôi.

Khi chuẩn bị chia tay mỗi người đi về một hướng, Pravin bước đến và tháo chiếc khăn quàng cổ của anh rồi choàng nó lên cổ tôi. Sau đó, anh nhẹ nhàng ghém phần còn lại của chiếc khăn vào trong áo khoác, nơi nó khiến cho tôi cảm thấy như thể trái tim mình đang được sưởi ấm.

Khi ôm chào tạm biệt, Pravin đã nói với tôi những lời sau cùng:

– Đó là một cuộc hành trình, Kevin ạ. Tất cả chúng ta đều đang thực hiện một cuộc hành trình.

Sau khi vẫy tay chào, tôi xoay người bước đi, suy ngẫm về những gì mình vừa học được. Bài học mà tôi đã nhận được vô cùng đơn giản nhưng lại sâu sắc biết bao. Một từ có thể làm thay đổi và biến thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Từ ngữ giống như mật khẩu. Chúng mở ra sức mạnh. Chúng mở ra những cánh cửa. Genshai. Chỉ một từ đơn giản này mà hàm chứa ý nghĩa sâu sắc hơn bất kỳ một bài học hay một bài thuyết giáo nào mà tôi từng biết.

Tôi sẽ mãi biết ơn người bạn thông thái này – người đã giúp tôi nhớ lại một cách sống động thông điệp mà mẹ tôi đã từng nói, nhưng với sự hiểu biết sâu sắc hơn về sức mạnh của ngôn từ. Tôi tự hứa với lòng sẽ không bao giờ xem thường bản thân mình nữa. Tôi thề sẽ sống đúng với phương châm của từ Genshai và chia sẻ từ này cũng như những từ bí mật khác, bởi “Người cầm đèn soi đường cho người khác nhìn thấy đường đi của mình rõ hơn cả”.

Khi sải bước trên lối đi về khách sạn, cầm gói quà cho con gái trong tay, tôi nhận ra rằng cuốn sổ kia vẫn còn nhiều trang trống, và rằng một ngày nào đó, tôi sẽ quay lại nơi đây một lần nữa.

Giờ đây, tôi đã có ánh sáng, và hướng đi của tôi đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Tôi đã đến Vienna để giúp đỡ người khác nhưng lại nhận được một món quà to lớn. Tôi liếc nhìn gói quà và mỉm cười – đúng, hai món quà rất đặc biệt.

Pravin nói đúng. Đó là một cuộc hành trình. Tất cả chúng ta đều đang thực hiện một cuộc hành trình chứa đầy những món quà bất ngờ.

VÀI DÒNG SUY NGẪM VỀ GENSHAI – SỰ TÔN TRỌNG

Cách tôi đối xử với chính mình sẽ nói lên cách tôi sẽ đối xử với người khác.

Khi tôi đối xử với chính mình bằng lòng tự trọng và sự tôn kính, điều đó sẽ được phản ánh trong cách tôi đối xử với người khác. Nếu coi thường, miệt thị bản thân mình, tôi cũng sẽ làm điều tương tự với người khác.

Tôi không nhìn nhận thế giới theo cách vốn có của nó. Tôi nhìn nhận thế giới như nhìn nhận chính mình.

Hãy ghi nhớ những điều mà James Allen đã viết trong cuốn “As a Man Thinketh”:

“Con người tự tạo hoặc hủy diệt chính mình; nói theo ngôn ngữ chiến tranh thì con người tạo ra vũ khí để hủy diệt chính mình. Con người cũng tạo ra các công cụ để xây cho mình những thiên đường với đầy ắp niềm vui, sức mạnh và hòa bình.”

Tôi gắn kết vào cuộc đời mình những điều mà tôi tin rằng mình có được.

“Tin tưởng” (Believe) có nghĩa là yêu thương (be love). Khi tin tưởng vào chính mình có nghĩa là tôi yêu bản thân mình. Khi yêu chính mình, tôi sẽ biết tôn trọng bản thân. “Spect” là nhìn. “Re” có nghĩa là một lần nữa. “Respect” là nhìn một lần nữa.

Tôi viết từ bí mật Genshai trên một mảnh giấy và dán nó lên tấm gương trong nhà tắm. Mỗi ngày, tôi sẽ nhìn vào gương bằng tình yêu, niềm tự hào và sự tôn kính. Từ ngày hôm nay trở đi, tôi sẽ sống một cuộc sống kỳ diệu và phi thường.

Tôi vốn là người giàu tình cảm. Tôi cần phải suy nghĩ thật nhiều. Đã đến lúc giải phóng nguồn năng lượng tiềm ẩn bên trong. Đã đến lúc bắt đầu cuộc hành trình quả cảm của riêng mình.

Khi tôi áp dụng từ Genshai cho chính mình, thế giới sẽ phản chiếu lại đúng như thế.

Trích dẫn

Đang cập nhật..

Thể loại

6 cuốn sách thay đổi tư duy bạn nên đọc trước tuổi 40 - Đại thi hào Nga Marxim. Gorki đã từng viết: “Sách mở rộng trước mắt tôi những chân trời mới”. Văn hóa đọc sách là một trong những nét trí tuệ bổ ích mà con người sáng tạo ra. Có rất nhiều cá nhân đã thay đổi cuộc đời mình chỉ với việc nghiền ngẫm những… Đọc thêm

Nơi bán

 

Nhận hàng ngay chỉ trong vài giờ với gói TIKINOW tại TP.HCM, HN, Cần Thơ, Đà Nẵng, Nha Trang, Hải Phòng, giảm ít nhất 15% cho nhiều đầu sách bán chạy

Tới nơi bán

 

FREESHIP cho đơn hàng từ 140k tại TP.HCM và Hà Nội, từ 250k tại các tỉnh thành khác, giảm ít nhất 15% cho nhiều đầu sách bán chạy.

Tới nơi bán

5 đánh giá cho Sức Mạnh Bí Ẩn – 11 Câu Thần Chú

  1. Trần Đức Tân

    Cuốn sách này giúp ta khám phá được sức mạnh nội tại của ngôn từ. Khi khám phá 11 từ bí mật trong cuốn sách này, ta sẽ thấy được rằng những từ ngữ một khi được sử dụng đúng cách, nó có thể thắp sáng con đường thành công lâu dài trong cuộc đời của các bạn.
    Ngôn từ là thứ có 2 mặt: vừa có khả năng thuyết phục nhưng cũng có thể khiến cho người khác khó chịu, vừa có khả năng dẫn dắt nhưng cũng có thể gây cản trở cho bạn, vừa có khả năng hàn gắn vết thương nhưng cũng có thể giết chết một con người, v.v…
    Nói chung tựa sách thú vị, hấp dẫn người đọc, nhưng nội dung cần được chiêm nghiệm sâu hơn mới thấm.

  2. Trương Văn Đức

    Việc bạn hiểu được ý nghĩa đích thực của một từ ngữ (không phải nghĩa của từ mà bạn có thể tra trong từ điển) và bản chất trong nó sẽ tạo ra sức mạnh vô cùng lớn ở phần lớn những câu từ, con chữ chúng ta vẫn dùng trong đời sống hằng ngày. Càng nắm rõ bản chất của ngôn từ và hiểu được chiều sâu ý nghĩa của nó, chúng ta càng nhận ra rõ ràng và hiểu được con đường và mục tiêu của bản thân. Đó là những gì mà tôi học được từ quyển sách này. Sách in bằng giấy cũng bình thường, nội dung rõ ràng, không sai lỗi chính tả. Hãy tìm hiểu ngôn từ, hiểu được ý nghĩa sâu xa trong nó và ta sẽ thay đổi cuộc đời mình.

  3. Anita

    Việc thấu hiểu nghĩa của từ mỗi khi nói ra thực sự có ý nghĩa vô cùng to lớn.
    Với đam mê về ngôn từ, tác giả Kevin Hall đã dẫn dắt người đọc cùng phiêu lưu với mình qua 11 chương với 11 ngôn từ chủ đề chính và nhiều hơn thế nữa.
    Một số ngôn từ tôi thực sự thích khi thấu hiểu ý nghĩa của nó:
    – Namasté – Những món quà kỳ diệu
    – Integrity – Sự chính trực
    – Pathfinder, leader
    – Empathy: sự thấu cảm
    Hãy đồng hành cùng tác giả để thấu hiểu hơn nữa những gì mình nói và dùng cho đúng lúc, các bạn nhé!

  4. Lê Thị Kim Chi

    Có thể nói đây sẽ là quyển sách mình sẽ phải đọc đi đọc lại nhiều lần để có thể thấm nhuần những gì mà tác giả chia sẻ trong những dòng chữ.Với quyển sách này, chúng ta sẽ học được hiểu được sâu sắc những câu nói, từ ngữ và chúng ta sẽ sử dụng một cách đúng đối với từ đó chứ không hời hợt như lúc trước nữa. Và qua quyển sách chúng ta lại sẽ có một cách nhìn khác một phương hướng khác về con đường mà mình chọn trong sự nghiệp cũng như cuộc sống.

  5. Ntt Vân

    Nếu bạn là một người sâu sắc và thích tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống thì đây có thể là quyển sách hay nhất bạn từng đọc.

    Việc phân tích ý nghĩa của từ ngữ dựa vào nguồn gốc của chúng là một cách tiếp cận rất hay, đưa từ ngữ về nguyên nhân ra đời của chúng từ đó suy ra ý nghĩa ẩn giấu bởi bề dày lịch sử phát triển. Những câu chào hỏi thông thường như ‘namaste’, có nghĩa đơn giản là ‘xin chào’ nhưng hiểu một cách đầy đủ là “xin chào sự kỳ diệu bên trong con người bạn, xin chào những điều mà bạn có thể làm tốt nhất, xin chào những món quà mà Thượng đế ban cho bạn, tôi bày tỏ sự kính trọng sự độc đáo bên trong con người bạn”. Sẽ có bao nhiêu người nói ‘namaste’ mỗi ngày có thể hiểu được điều này?

    Đằng sau mỗi câu thần chú chứa đựng một câu chuyện, như ‘namaste’: Thần Brahma – đấng tối
    cao của muôn loài – quyết định mang điều kỳ diệu của con người đem giấu ở một nơi mà họ
    không thể tìm thấy và lạm dụng nó được nữa. “Chúng ta sẽ chôn sâu dưới đất”, các vị thần nói.
    “Không”, Brahma đáp, “con người sẽ khai phá sâu vào lòng đất và tìm thấy nó”. “Thế thì chúng ta
    sẽ nhấn chìm nó dưới đáy đại dương”, các vị thần đề xuất. “Không được”, Brahma đáp, “con
    người sẽ học cách lặn và tìm ra được nó”. “Chúng ta sẽ giấu nó trên ngọn núi cao nhất”. “Không”,
    Brahma đáp, “một ngày nào đó, con người sẽ leo lên mọi ngọn núi và sẽ lại tìm thấy nó”. “Thế thì
    chúng ta biết giấu nó ở đâu để họ không thể tìm ra?”, vài vị thần nói. “Ta sẽ nói cho các ngươi
    biết”, Brahma đáp, “Hãy giấu nó trong chính con người họ. Họ sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tìm
    kiếm ở đó”. Và đó chính là nơi họ cất giấu điều kỳ diệu, thiêng liêng của con người. Kể từ đó,
    con người đã đi khắp nơi, đào bới vào lòng đất, lặn sâu xuống biển và leo lên những ngọn núi
    cao chót vót để tìm kiếm thứ đang được cất giấu trong chính con người mình bấy lâu nay.

    Triết lý chứa đựng trong quyển sách này là nhiều vô kể, rất khó để đặt quyển sách xuống giữa chừng vì bạn đang chìm vào thế giới giàu giá trị, lâu nay bị cất giấu và bây giờ được phơi bày trước mắt bạn. “Thượng đế luôn có lý do khi ban tặng tài năng cho chúng ta, và nhiệm vụ của mỗi người là phải
    phát triển, mở rộng và làm những điều hữu ích với tài năng được ban tặng đó”.

    Sự thu hút về nguồn gốc có thể khiến cảm giác của người đọc sau khi đọc hết 11 câu thần chú là: Khi nào tác giả sẽ tiếp tục với những câu thần chú khác? Có lẽ quyển sách này sẽ khó đọc hơn với những người theo chủ nghĩa vô thần.

Thêm đánh giá

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button