Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương

(5 đánh giá của khách hàng)

“Lòng người và lòng người không bao giờ gắn kết với nhau chỉ bởi sự hài hòa. Mà trái lại, gắn kết với nhau sâu sắc bởi tổn thương và tổn thương. Nối liền với nhau bởi niềm đau và niềm đau, bởi mong manh và mong manh. Không có sự tĩnh lặng nào mà không chứa đựng những tiếng kêu bi thống, không có sự dung thứ nào mà không đổ máu trên mặt đất, không có sự chấp nhận nào mà không phải vượt qua những mất mát đau thương. Đó là thứ nằm trong căn đế của sự hài hòa đích thực”.

Danh mục:

Aka trong Akamatsu nghĩa là Đỏ

O trong Oumi nghĩa là Xanh lơ

Shira trong Shirane nghĩa là Trắng

Kuro trong Kurono nghĩa là Đen

Và Tazaki Tsukuru Không màu

Họ – năm người bạn đã từng chơi rất thân với nhau.

Họ – một ngày nọ, đã loại trừ một sắc thái màu mang tên Tazaki.

Vì Không màu quá mơ hồ, nhợt nhạt hay quá khác biệt?

Không có lời giải đáp nào cho câu hỏi trên.

Đây là tác phẩm mới nhất của Murakami sau bộ tiểu thuyết “dài hơi” 1Q84. Cuốn sách được khởi nguyên từ một truyện ngắn như lời Mura tâm sự: “Ban đầu tôi định viết một truyện ngắn nhưng tôi càng viết, nó tự nhiên càng dài ra. Chuyện này không thường xảy ra với tôi lắm, có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi viết Rừng Na Uy.”

Tazaki cũng gặp phải cú sốc tinh thần đầu đời (một kiểu san chấn tâm lý) như nhiều nhân vật chính khác trong các tác phẩm trước đó của Murakami. Một vết thương lòng đớn đau ở tuổi hai mươi. Tazaki bị đẩy ra ngoài nhóm bạn với lời nhắn gửi cuối cùng “đừng gọi nữa”. Cô đơn trong kí ức, hoài niệm. Cô đơn nơi thực tại mơ hồ. Cô đơn trong nỗi đau, hoài nghi. Anh mặc định mình là một kẻ trống rỗng, không bạn bè.

Ngay ngày hôm đấy, anh chết. Tuổi trẻ, tình yêu, khát vọng – tất cả chỉ còn là một màu trong suốt vô hình. Và mười sáu năm sau, ý niệm về cái chết như phương thức giải thoát duy nhất vẫn còn đeo đuổi trong tâm trí anh. Nếu như không có sự xuất hiện của cô gái Sara, có thể Tazaki đã mang theo những tuyệt vọng, ám ảnh triền miên vào giấc ngủ không bao giờ thức tỉnh.

Anh quyết định quay về những năm tháng lãng quên để tìm ra sự thật và giải mã những phần đứt đoạn của giấc mơ. Xuyên suốt tác phẩm, chuyến hành hương ngập tràn trong âm nhạc – thanh âm êm dịu của đoạn khúc Le mal du pays (Hoài hương) mà cô gái tên Trắng thường chơi.

Cái chết bí ẩn của Trắng.

Những đớn đau giày vò của Xanh, Đen và Đỏ.

Sự thật đã giải thoát Không Màu khỏi hồi ức vỡ vụn!

Trong thời đại của công nghê, Google và Facebook, con người đã dần quen với việc kết nối với nhau bằng mạng lưới thông tin đa chiều. Và chúng ta dường như ngủ mơ trong thế giới ảo mà quên rằng: lòng người – nơi tận cùng thế giới mới là nơi khó nắm bắt nhất. Nó hiện hữu đấy nhưng cũng rất đỗi mong manh vô hình. Và Murakami đã khẳng định một cách chua xót rằng, “Nếu muốn, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể dễ dàng lấy được những thông tin như thế. Dẫu vậy, chúng ta thật sự gần như chẳng biết gì về mọi người”. Suốt mười sáu năm, Tasuki trốn chạy nỗi đau bằng cách tự gây tổn thương bản thân. Nhưng điều đó không giúp anh thoát khỏi ám ảnh. Đối diện với nỗi đau và những vết cứa sắc lẹm của nó mới chính là cách giúp con người tồn tại và xích lại gần nhau.

“Lòng người và lòng người không bao giờ gắn kết với nhau chỉ bởi sự hài hòa. Mà trái lại, gắn kết với nhau sâu sắc bởi tổn thương và tổn thương. Nối liền với nhau bởi niềm đau và niềm đau, bởi mong manh và mong manh. Không có sự tĩnh lặng nào mà không chứa đựng những tiếng kêu bi thống, không có sự dung thứ nào mà không đổ máu trên mặt đất, không có sự chấp nhận nào mà không phải vượt qua những mất mát đau thương. Đó là thứ nằm trong căn đế của sự hài hòa đích thực”.

Đọc cuốn sách, có thể bạn sẽ nhớ lại những câu trong Kafka bên bờ biển. Chuyến hành hương của Tazaki vô tình gợi nhắc đến cuộc hành trình của Kafka để thoát khỏi lời nguyền định mệnh:

Anh ngồi bên rìa thế giới

Em trên miệng núi lửa đã tắt

Đứng khuất trong bóng cánh cửa

Là những lời không còn chữ

Phía bên kia những lời không còn chữ. Đó mới là thực tại vẹn nguyên, là lòng người sâu thẳm.

Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương không quá siêu thực, mơ hồ và huyền bí như những kiệt tác trước đó của Murakami. Thế nhưng, nó vẫn có sức hút mãnh liệt đối với độc giả. Với 13000 bản trong lần đầu ra mắt, tiểu thuyết này đã phá vỡ kỉ lục lượng xuất bản đầu tiên của bất kì cuốn sách nào tính đến thời điểm hiện tại.

Xin phép được tạm dừng mọi luận bàn tại đây. Tất cả vẫn là một bí mật.

Tất cả không thể là khởi đầu. Cho đến khi bạn gặp Tazaki.

Và hành hương cùng anh ấy…

Nhận định:

“Sự kết hợp đầy cảm hứng giữa Murakami ‘cũ’ và Murakami ‘mới’.”- Amazon

“Câu chuyện của Tsukuru sẽ còn âm vọng cùng bất kỳ ai cảm thấy mình đang trôi dạt giữa kỷ nguyên Google và Facebook này.” – San Francisco Chronicle

“Đây là một cuốn sách rất thực tế, như Rừng Na Uy vậy. Nó, với tôi, có vẻ nặng nề, thậm chí là u buồn hơn so với những tác phẩm khác, nhưng quan trọng nhất, là nó có triển vọng” – Philip Gabriel, dịch giả tiếng Anh của cuốn sách

5 đánh giá cho Tazaki Tsukuru Không Màu Và Những Năm Tháng Hành Hương

  1. Nguyễn Thị Kim Thoa

    Ai đọc nhiều tiểu thuyết của Haruki Murakami cũng đều nhận ra cách mà tác giả tạo hình nhân vật. Có một nhân vật trung tâm, một cô bạn gái, vài người bạn thân. Một trong số những người bạn đó sẽ biến mất một cách bí ẩn không lời giải đáp. Ai đọc truyện ông lần đầu tiên đều cảm thấy khó hiểu và tự hỏi: Họ đã đi đâu? Ở nơi nào? sao họ biến mất. Vài cuộc tình sẽ được điểm xuyết, vài lần lên giường ngủ cùng nhau rồi họ nhận ra bản thân vẫn còn trống, còn thiếu gì đó. Tazaki không màu cũng như vậy. Vẫn kết cấu như xưa, vẫn phong cách cũ mà làm nên một câu chuyện.
    Bìa sách là một màu nâu sẫm và hình ảnh cây đàn. Ai chưa đọc tác phẩm sẽ nghĩ tác giả có chuyến đi hành hương nhưng không phải. Những năm tháng hành hương là một bản nhạc. Bìa sách gợi nhiều bí ẩn khi hình ảnh cây đàn ba chân được lồng vào. Cứ đọc đi, bạn sẽ biết hình ảnh này có ý nghĩa như thế nào,

  2. Pthanh Le

    Có phải mỗi người là một màu sắc và có những màu sắc khi bạn gặp ám ảnh bạn theo bạn một giai đoạn trong cuộc đời mình……
    Mỗi nhân vật chỉ được xuất hiện trong toàn tác phẩm có thể đếm được trên từng trang sách, nhưng điều đó cũng ko bỏ qua được nét tài hoa của tác giả khi khắc họa nhân vật rõ nét và khó quên….Trắng, Đỏ, Đen, Xanh và Tazaki.
    Nếu vì khi đọc được trích dẫn câu: ” Lòng người và lòng người; gắng kết với nhau sâu sắc bởi tổn thương và tổn thương; Nối liền với nhau bởi niềm đau và niềm đau, bởi mong manh và mong manh” để tôi ko chần chừ khi quyết định mua em về kệ sách của tôi thì khi gấp sách lại tôi mới biết có những người đâu đó trong cuộc sống này giống như tôi, như Eri cứ chạy như con thoi ôm đồm mọi việc của tất thảy những cái ko thuộc về mình: ” Bất giác ngừng lại, ngó nghiêng xung quanh, mình bỗng tự hỏi: Mình đang làm cái quái gì ở đây thế này? Mình ko nhìn thấy điều gì giống mục tiêu của đời mình. Tất cả đều như một bánh xe quay tít nhưng chẳng nhích lên được phân nào.”
    Và tôi tự hỏi:” liệu tôi có được như Eri sẽ đủ mạnh mẽ dừng lại với những kì vọng của người khác, bước tiếp với những mong muốn của mình, liệu tôi đang quá ích kỷ với suy nghĩ chỉ cho bản thân ?????????”

  3. Thái Bảo Vi

    Nếu là một người quá bận rộn, bạn khó có thể bình tâm mà đọc hết tác phẩm. Tác phẩm như một miếng bánh, phải nhâm nhi nhâm nhi, viết theo lối Nhật văn, bạn cần từ từ đọc và thấu hiểu, bạn sẽ không thể thấy được cốt truyện nếu chưa đọc hết. Những chi tiết đều miêu tả chân thực và lôi cuốn người đọc. Nó như in vào đầu tôi. Về tình bạn, về những điều có lẽ ta đã từng trải qua nhưng lại lãng quên. Giúp ta nhận ra những giá trị nhỏ nhưng quan trọng trong cuộc sống, về những điều ta đã bỏ lỡ. Nói chung 1 quyển sách hay, với tôi.

  4. Minh Hải

    Cuộc sống hiện đại làm con người ta ngày càng quay cuồng trong mớ hỗn độn của mình mà trong số đó, rất nhiều người cứ để nó cuốn đi, để rồi không lấp nổi những khoảng trống trong tâm hồn mình. Tazaki thì khác, sau 16 năm đè nặng bởi những nỗi đau vô hình, ám ảnh từ khi bị 4 người bạn thân thiết nhất bỏ rơi, cuối cùng cũng quyết định đi tìm sự thật – cái căn nguyên khiến một Tazaki đã chôn cất 1 Tazaki cũ năm 20 tuổi. Những sự thật được hé lộ ra, nhưng sau bao quãng thăng trầm trong cuộc sống ấy, sau cuộc “hành hương” về quá khứ ấy, Tazaki mới nhận ra “Lòng người và lòng người không bao giờ gắn kết với nhau chỉ bởi sự hài hòa. Mà trái lại, gắn kết với nhau sâu sắc bởi tổn thương và tổn thương. Nối liền với nhau bởi niềm đau và niềm đau, bởi mong manh và mong manh.” Đó là niềm đau, niềm cay đắng khôn nguôi.
    Một cuốn sách dành cho những ai đang trăn trở về cuộc đời mình, đang cần những chuyến “hành hương” như thế để tìm câu trả lời cho câu hỏi “Liệu mình có thật sự không màu?”.

  5. Trịnh Quang Hoài

    “Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương”. Đây là tác phẩm thứ ba của tác giả Haruki Murakami mà mình đọc được, sau tác phẩm “Rừng Na Uy” và tập truyện “Những người đàn ông không có đàn bà”. Mình đã từng có nhận xét rằng truyện Nhật Bản rất có chiều sâu, quả không sai. Tác phẩm này khiến mình khóc cả một đêm, từ lúc đang đọc cho đến cả sau khi quyển sách đã khép lại rất lâu. Nội dung của quyển sách khiến mình ám ảnh và buồn bởi mình nhìn thấy được một phần con người yếu đuối của mình qua nhân vật nam chính. Nếu như bạn đang mất phương hướng và cảm thấy cuộc sống của mình đang trở nên “không màu” hãy đọc, cảm nhận và đưa màu sắc vào cuộc đời của mình.

Thêm đánh giá

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button