Tôi Vẫn Nghe Tiếng Em Thầm Gọi

(5 đánh giá của khách hàng)

Cuốn sách bao trùm nỗi buồn, cái chết cứ được lặp đi lặp lại, cốt truyện rất đơn giản và đỗi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nhưng từng dòng văn có thể làm đau bất cứ người nào lỡ chìm đắm vào. Ngay từ những trang đầu tôi đã thấy đây ắt hẳn là một cuốn sách không mấy “tươi sáng” vì lần lượt lớp nhân vật chết hiện ra và chính cả nữ chính cũng luôn bị ám ảnh bới cái chết. Ngay cả những lúc 2 nhân vật chính bình yên bên nhau cũng có nét buồn phảng phất.

Danh mục:

Mười bảy tuổi, bị bủa vây trong bóng đen cái chết của người thân, Yuko và Satoru đã tình cờ tìm thấy nhau, như “tay phải tìm ra tay trái”. Những tưởng từ đây họ có thể khép lại những tháng ngày lạc lõng giữa thị trấn nhỏ, nơi mọi thứ luôn dừng lại ở thì quá khứ, nhưng rồi Satoru mắc bệnh và Yuko phải lên Tokyo học, tay phải cùng tay trái lại một lần nữa rời xa nhau…

Là tác phẩm đầu tay của Ichikawa, cuốn sách đầy những giằng xé mãnh liệt giữa gặp gỡ và chia ly, một đặc trưng tiếp tục được nối dài trong những tiểu thuyết về sau của ông. Nhưng cũng như chính tác giả vẫn nói, sự dung hợp về tâm hồn mới là điều đáng kể, nên mặc cho những bất trắc và mất mát vẫn cứ trải dài suốt thời gian và không gian, dư âm đọng lại bao giờ cũng thế, là một tình cảm còn sâu nặng hơn cả tình yêu.

5 đánh giá cho Tôi Vẫn Nghe Tiếng Em Thầm Gọi

  1. Trần Thanh Tân

    Và có lẽ đây là cuốn mình thích nhất trong bộ sưu tập Ichikawa, nỗi buồn trong câu chuyện cứ thế thấm vào rồi loang ra như giọt mực trên trang giấy, không chỉ là nỗi cô đơn đơn thuần trong thể giới chỉ có hai người, trong thể giới không-hề-có-một-chút-tia-sáng-của-sự-sống, là cơn ác mộng cứ thế ập đến như đã được dự cảm từ trước, mình biết rằng mối tình đầu luôn mang trong mình nỗi bộ mặt ủ dột như thế nhưng như thế này thì quá sức chịu đừng của mình.
    Mình rất thích nó, cái buồn cô liêu thấm đẫm trang giấy, thấm sâu vào mọi ngóc ngách của tâm hồn, hẳn là mình đã đọc nó với tâm trạng hớn hở nhưng kết thúc lại chỉ bằng một tiếng thở dài

  2. Darling Little

    Vừa đọc xong, mặc dù không làm mình khóc nhiều như cuốn Nơi em quay về có tôi đứng đợi của ông nhưng vẫn khóc, có lẽ do cuốn này là tác phẩm đầu tay nên cách viết của ông không chắc bằng mấy cuốn về sau và ít chất thơ hơn nhưng nó lại mang cảm giác chân thật hơn, sự đau đớn thuần khiết hơn.
    Nội dung đơn giản lắm kể về mối tình đầu của đôi bạn trẻ Yuko và Satoru, vẫn giọng văn kể chuyện đều đều không cao trào, ko kịch tính nhưng chân thật giản dị và sáng trong. Mà kết quả của mối tình đầu thường như thế nào chắc ai cũng biết- là sự mất mát và tiếc nuối nhưng cứ làm người ta nhớ mãi giống như câu nói trong truyện “con người ta, suốt cuộc đời vẫn luôn mơ giấc mơ về mối tình đầu” . Nhưng mình giận và ghét nhân vật chính nhiều hơn là thương, vì anh ta ích kỷ, tự cho mình cái quyền định đoạt hạnh phúc của người khác dù đó là của người anh ta yêu, cướp mất đi cơ hội được lựa chọn của người ta. Để rồi chỉ sống mòn với thời gian trong thế giới nhỏ bé của chính mình

  3. Ngọc Hà

    Ichikawa Takuji là tác giả mình vô cùng yêu thích, những cuốn Em sẽ đến cùng cơn mưa, Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào,…đều mang gam màu hơi trầm buồn, và mình thì thích những cuốn sách buồn, không hiểu sao, nhưng mình cảm thấy chúng có gì đó sâu sắc hơn so với những cuốn sách có nội dung vui vẻ. Nhưng mình không ngờ Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi lại buồn nhiều đến thế…mình vừa mới đọc xong tức thì và bỗng cảm thấy nhói lòng quá…hàng vạn câu hỏi hiện lên trong đầu mình, tại sao con người ta lại có thể sống ích kỷ như thế? Bản thân thật sự rất yêu một người nhưng lại chọn cách buông bỏ, nghĩ rằng sẽ như 1 sự giải thoát đến hạnh phúc, đến 1 sự khởi đầu mới tốt đẹp hơn? Trong khi chính như thế lại làm người ấy đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần, chi bằng cứ ở bên cạnh nhau, che chở cho nhau mãi mãi thì đã không dẫn đến kết cục như vậy…
    Giống như vận tốc của hoa anh đào rơi: 5 centimet trên giây, Satoru đã cố chấp, tự ép mình bước qua Yuko như thế, để rồi phải ân hận cả đời…
    Cuốn sách này làm mình yêu bác Ichikawa Takuji thêm một lần nữa, yêu đến mức có thể thấu được nỗi đau trong từng câu chữ bác viết, nỗi đau lửng lơ, vô định nhưng thật chua xót.

  4. Trần Thục Khánh Uyển

    “Nếu thực sự mỗi chúng ta đều được sinh ra với một cốc đầy những điều tình cờ ngẫu nhiên, thì có lẽ câu chuyện này chỉ bằng một, hai giọt trong chiếc cốc đó mà thôi.” Cuốn sách này đến với tôi cũng là tình cờ khi tôi được tặng trong lúc bản thân không ổn trong chuyện tình cảm và khá đặc biệt khi đây là cuốn sách đầu tiên có nội dung về tình cảm mà tôi cảm nhận được tôi và nhân vật như sống trong nhau…
    Con người vốn dĩ đã vô cùng ích kỉ, họ mất đi, họ mới biết thứ đó nó quí giá tới đâu. Tình yêu tuổi 17 của ai cũng như vậy, cho tới tận lúc chính thức ly biệt mới cảm thấy bản thân mình như khuyết đi một chỗ… Việc Satoru nghe được tiếng lòng của Yuko như nỗi đau thất tình ai cũng đã trải qua, trong lòng “dấy lên một rung động dữ dội”, cảm nhận được nhưng không thể làm gì được… Bất chợt tôi nghĩ: Chúng ta khao khát biết được người ta thương đang nghĩ gì nhưng liệu nghe được tiếng lòng của họ thì thực sự chúng ta có ổn không? Liệu sau khi chia tay “mong người luôn hạnh phúc” có thực sự vui khi thấy người từng thương đó hạnh phúc bên người khác không?
    Những dự cảm mà Satoru mơ hồ thấy được dường như bóp nghẹt lồng ngực tôi vậy, có một chút gợn lại những việc đã trải qua ùa về rồi lòng lại khó chịu bởi tôi cũng đã từng linh cảm thậm chí một linh cảm mãnh liệt cho sự báo trước về ngõ cụt của tình yêu sắp sửa… “Thế nhưng, đòi hỏi sự công bằng trong tình yêu để làm gì cơ chứ?”-câu hỏi dường như đã an ủi tâm hồn đột ngột dậy sóng… Phải, chúng ta cũng đã từng yêu mà không cần hồi đáp “Giống như việc con người ta không ngừng cầu nguyện dẫu biết rằng sẽ chẳng thể đạt được.” đó thôi…
    Không thuộc thể loại ngôn tình, càng không có bất kì sự cứu rỗi về tình yêu trong cuốn sách này nhưng nội dung mang đến là những sự từng trải sống động hiện về trong tâm hồn người đọc mặc cho câu chuyện của nhân vật chính chỉ cho thấy thế giới đầy bất an và đau khổ… Cuối cùng khi khép sách lại, “Con người ta, suốt cuộc đời vẫn luôn mơ giấc mơ về mối tình đầu…” vẫn là một câu nói day dứt trong lòng mỗi người…
    Em thực sự cám ơn về quyển sách vì những cảm xúc nó đưa đến chân thật tới nỗi em cũng khó bộc lộ ra hết…

  5. Shinbi Han

    Dù trang bìa của cuốn sách, phần ghi chú một vài dòng giới thiệu về tác giả, có ghi cuốn tiểu thuyết đầu tay của Takuji là Separation, nhưng khi đọc hết “Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi” đến phần Lời bạt của Tác giả, ông xác nhận chính quyển sách mà tôi đang cầm trên tay đây mới “là cuốn tiểu thuyết đầu tiên mà tôi viết” (năm ông 27 tuổi). Đúng là không có gì nhầm lẫn ở đây đâu, vì bảy năm sau tuổi 27, ông mới viết lại Voice một lần nữa để công bố trên mạng. Từ đây, tôi cảm thấy mình có một mối duyên nào đó với tác giả, khi dù có “Em đã đến cùng cơn mưa” từ trước rất lâu nhưng chính Voice lại là quyển đầu tiên mà tôi đọc, và cũng là cuốn mà mẹ tác giả yêu thích nhất.
    Dù có dịp đọc một vài tác giả Nhật trước Takuji, và đã có dự cảm sẵn về tinh thần trầm mặc xuyên suốt của tác phẩm trước khi đọc, thứ tinh thần các tác giả Nhật luôn sử dụng rất tài tình để lôi cuốn độc giả đi đến trang cuối đó, vẫn làm tôi chùn cả người một lúc để tiếc thương cho những nhân vật trong truyện – “một tiểu thuyết buồn tuyệt đối. Không có dự cảm về hạnh phúc cũng chẳng có sự cứu rỗi nào”. Ai cũng mất mát. Hoặc là không. Tôi cũng không rõ. Dù sao, đó cũng là sự lựa chọn của họ. Nghĩ đến đây tôi có cảm thấy hân hoan hơn đôi chút khi nghĩ về cảm xúc của Yuko (nhân vật nữ) khi để lại dòng chữ gửi đến tương lai, đến Inoue, hoặc đến chính bản thân mình khi cần tìm niềm tin và sự an ủi, dù dòng chữ ấy rất lâu sau đó, khi gặp lại có thể đã làm nàng rơi nước mắt.
    Đúng như lời tác giả, Voice, vì là đứa con đầu tiên, nên nó chứa đựng hầu hết các mô típ trong các tác phẩm sau của Takuji. Sau khi xem xi-nê bộ phim “Và em sẽ đến” (chuyển thể từ “Em đã đến cùng cơn mưa”), tôi mới tìm mua và đọc Takuji, mà trước tiên là Voice. Tôi có thể dễ dàng tìm thấy sự biệt ly, cái bóng của chết chóc, rừng, chạy bộ, mưa, ngay cả tình trạng sức khỏe của nhân vật nam chính, hay bộ váy và chiếc áo cardigan mỏng mảnh của nhân vật nữ đều rất quen thuộc. Càng giúp tôi nhanh làm quen với nhân vật và cảm xúc của họ. Ở đâu đó lại có chút gì đó hơi siêu thực. Và chỉ một trong hai nhân vật chính biết được điều đó. Như thế càng khiến nhân vật còn lại đáng thương hơn một phần, và mọi thứ cứ xoay vần trong bế tắc. Nhưng đến cuối, có vẻ lại nên như vậy. Tôi cũng không biết nên thương ai nhiều hơn nữa rồi.
    “Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi” là một cuốn tiểu thuyết dễ đọc. Không biết do nguyên tác hay do chuyển thể mà cách thể hiện mỗi đoạn văn rất ngắn, thường chỉ một, hoặc hai câu, nên mạch truyện cứ thế nối tiếp nhau không ngừng, dù chưa đến 200 trang nhưng lại có đến 63 chương trong một tiểu thuyết. Mà sau đó, khi nhìn vào “Tấm ảnh tình yêu và một câu chuyên khác”, đoạn văn đã dài hơn đến 4 – 5 dòng, hoặc do qua thời gian cách viết của tác giả cũng thay đổi. Tôi cũng không rõ. Dù sao, trong tôi, Voice là sự bắt đầu cho niềm yêu thích cách so sánh và dẫn chuyện của Takuji.
    Như lời ông hứa, sau khi viết xong “Tôi vẫn nghe tiếng em thầm gọi”, ông đã bước sang “một trang đời mới sôi nổi hơn”, các tác phẩm kể từ “Nơi em quay về có tôi đứng đợi” trở đi có gì đó tràn đầy sức sống hơn.
    Cái gì đó ấy, theo tôi, rất đáng mong chờ

Thêm đánh giá

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button