Vô Thường

(8 đánh giá của khách hàng)

Vô thường có thể tìm đến ta hay những người thân của ta bất cứ lúc nào. Thời gian là hữu hạn, nên sống yêu thương nhiều hơn. Những câu chuyện ngắn thông qua lời văn của 1 bác sĩ ở phòng cấp cứu – nơi nhìn thấy mạng người mong manh hơn bao giờ hết. Đâu đó bạn sẽ có chút giật mình, có chút thức tỉnh. Một cuốn sách rất nên đọc.

 

 
Danh mục:

Giới thiệu

“Hy sinh vì người khác luôn cho hương thơm bay ngược chiều gió. Gánh nặng vì tình yêu luôn song hành cùng sức mạnh vô song. Bất cứ gỗ đá nào chạm phải tình yêu đều trở nên bao dung mềm mại.

Tôi thấy lòng mình bỗng chật. Những gì trước đây tôi cho là đúng, bây giờ tôi đâm nghi ngờ. Những gì trước đây tôi luôn theo đuổi, giành giật để có, bây giờ thấy chẳng còn quan trọng nữa.

Những tay thét ra lửa, những tay sừng sỏ mà tôi từng kính nể, bỗng dưng tôi thấy họ bình thường. Họ cố gắng dùng đôi bàn tay chứng tỏ mình, khuếch trương mình, những cái họ có được chỉ là thứ trơ trẽn. Họ không bình yên trên vật chất họ có được. Họ khoác những chiếc áo sang trọng, tay đeo đầy những kim cương, xịt toàn nước hoa hảo hạng, nhưng không bao giờ có mùi hương thanh tao, dịu ngọt, toả lan khắp bầu trời.

Tôi bị ám ảnh, vì trong tôi hoài thai một lối sống. Tôi muốn thoát khỏi bàn tay của chính mình. Tôi là người tìm kiếm bàn tay đẹp.

Bàn tay biết dang ra, biết sẻ chia là bàn tay đẹp. Bàn tay biết nắm lấy tay người bất hạnh hơn mình để cùng bước là bàn tay đẹp. Bàn tay biết nâng niu, gìn giữ cái đẹp, cái chân, cái thiện, là bàn tay đẹp. Và hàng ngàn định nghĩa về bàn tay đẹp khác.

Có bàn tay cầm nắm rất nhiều, có thể điều khiển người khác. Có bàn tay xòe ra ăn xin từng đồng lẻ bố thí. Có bàn tay khéo léo làm nên những tuyệt tác nghệ thuật. Có bàn tay vụng về chỉ làm đổ vỡ mọi thứ khi chạm vào. Có bàn tay cho đi. Có bàn tay giữ lại. Nhưng khi về với đất, bàn tay nào cũng rỗng. Rỗng tuyệt đối.

Vậy sao không ướp hương cho đôi tay mình, tôi tự hỏi lòng như thế. Có hàng ngàn cách ướp hương, ướp hương thánh thiện, âm thầm, khiêm cung, bé nhỏ, mà hương thơm lại bay vượt mọi không gian.

Khi sinh ra, tay tôi nắm chặt. Khi chết đi tay tôi buông thõng. Từ nắm chặt đến buông thõng, một hành trình dài đầy nụ cười hạnh phúc và nước mắt đau thương.”

Đọc thử

Sáng nay một bệnh nhân nam 50 tuổi, làm ruộng, quê ở Tiền Giang đến khám bệnh xin thử mỗi đường huyết. Mình mới hỏi:

– Sao chú muốn thử đường huyết?

– Vì tôi sụt cân nhanh, người ta nói do bệnh tiểu đường.

– Đã bỏ công từ quê lên đây, sao chú không khám tổng quát luôn? Giả sử thử máu có kết quả bị đái tháo đường thì cũng phải xem chức năng gan, thận và đánh giá biến chứng mới điều trị được chứ.

Mình vừa giải thích vừa nhìn bệnh nhân, và mình hiểu vẻ ngập ngừng đắn đo ấy, có lẽ bệnh nhân nghèo.

– Dạ, thử hết mấy thứ đó bao nhiêu bác sĩ?

– Bệnh viện công giá rẻ lắm. Chú đi thử đi.

Khi cầm kết quả phim phổi trên tay, tự nhiên mình nghẹn lời, dù rằng mỗi ngày mình tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân với đủ loại bệnh tật khác nhau.

– Chú hút thuốc nhiều không?

– Cỡ một gói một ngày. Bữa nào buồn hút nhiều hơn.

– Chú uống rượu nhiều không?

– Mỗi ngày, nhưng chủ yếu vui chơi với anh em, người vài xị.

– Chú có vợ con gì không?

– Dạ, một vợ, ba con. Nhưng nhà có vài công ruộng, nên tụi nó bỏ lên Bình Dương làm công nhân hết rồi.

– Cháu nghĩ chú nên qua bệnh viện Phạm Ngọc Thạch khám.

– Tôi bị lao hả bác sĩ.

– Cháu cũng hy vọng là lao. Nhưng…

– Bác sĩ cứ nói đại đi. Tôi ở quê lên khám bệnh cực lắm.

– Cháu nghĩ đây là khối u. Nhưng chú biết đó, có u lành u ác. Mà u ác bây giờ có thể trị được.

– Ý bác sĩ là ung thư phổi hả?

– Chưa chắc đâu. Phải làm thêm xét nghiệm, sinh thiết(1) … mới có thể kết luận.

Một khoảng im lặng kéo dài. Mình nhìn khuôn mặt bệnh nhân từ trắng bệch chuyển sang tím tái và khoảng mười lăm phút sau mới trở lại bình thường.

– Ung thư phổi thì sống được bao lâu bác sĩ?

– Chưa chắc đây là ung thư. Nhưng nếu ung thư thì có thể vài tháng, vài năm… Tùy vào cơ địa mỗi người, tuỳ vào phương pháp điều trị.

– Tại sao lại là tôi chứ?

– Tại sao không là chú?

– Tại…

Lại một khoảng im lặng kéo dài. Mình không nỡ mời bệnh nhân kế tiếp dù sáng thứ Hai rất đông.

– Tôi về bỏ thuốc lá và rượu có thể cứu vãn được không?

– Cháu nghĩ, bỏ được thì tốt. Nhưng bây giờ việc này không còn ý nghĩa nữa rồi.

Mình vẫn hay tự hỏi: Rượu bia và thuốc lá có điều gì hấp dẫn đến vậy, nhưng không có câu trả lời.

Lúc trước mình còn ngạc nhiên khi thấy Việt Nam là nước tiêu thụ rượu bia và thuốc lá lớn nhất thế giới, bây giờ thì mình không còn ngạc nhiên nữa. Vì đã hiểu một phần. “Vui cũng nhậu, buồn cũng nhậu, không vui không buồn cũng nhậu”, hình như rất đúng khi mô tả con người Việt Nam. Mỗi chiều tối đi làm về thấy quán nhậu nào cũng đông nghẹt khách. Hết chén chú đến chén anh.

Rồi một ngày nào đó bệnh tật kéo đến. Có những bệnh có thể chữa lành, có những bệnh tiền mất rất nhiều nhưng không thể cứu vãn. Dù vẫn biết ung thư là “trời kêu ai nấy dạ”, nhưng mình không tin là mỗi ngày mình sống không tác động gì đến nó. Bạn thử nhìn xem, một người béo phì, ăn nhiều lười tập thể dục… làm sao mà không đủ thứ bệnh về chuyển hoá, một người suốt ngày hút thuốc uống rượu làm sao tránh khỏi ung thư phổi, xơ gan? May mắn lắm cơ địa người đó đặc biệt.

– Bây giờ tôi phải làm sao?

– Bây giờ cháu kê thuốc tiểu đường cho chú, còn bệnh phổi chú phải qua bên Phạm Ngọc Thạch, bên đó chuyên hơn.

– Bác sĩ nói cho tôi biết, tôi có thể sống bao lâu nữa để tôi thu xếp nhà cửa.

– Cháu nói thật, không dám chắc chắn về điều gì. Có những thứ hôm nay đúng, ngày mai lại sai. Có những thứ ngỡ là phước nhưng lại là họa. Điều quan trọng bây giờ không phải là chú sống bao lâu, mà sống có thật sự sâu hay chưa?

– Sống thật sâu?

– Đúng rồi. Chú còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ về điều đó. Ví dụ như có bao giờ chú đến quỳ bên gối mẹ chú và thì thầm lời cám ơn? Ví dụ như có bao giờ chú chở ba chú qua con đường làng nơi ngày xưa ba chú dẫn chú đi học? Ví dụ như có bao giờ chú cám ơn người vợ rất mực dịu hiền và chung thủy đã đi với chú ngần ấy năm mà không một tiếng than vãn dù chú nát rượu và nghiện khói thuốc?

– Bác sĩ… tôi… tôi chưa từng nghĩ đến điều đó.

– Chú có bao giờ quan tâm đến những đứa con mình? Chú có nghĩ rằng một lời hỏi han của chú thôi đủ làm họ hạnh phúc?

– Ơ…

– Vậy đó, sống sâu là sống với những điều nhỏ bé đơn giản như thế. Cuộc sống vô thường và con người ai mà không có bệnh có tử. Sau giai đoạn choáng rồi, chú sẽ chấp nhận được thôi. Từ chấp nhận đến quay lại nhìn về chính mình gần trong gang tấc.

– Cám ơn bác sĩ.

***

– Chú ấy là gì của anh?

– Cha ruột.

– Anh có hay đưa chú đi khám bệnh không?

– Bận lắm bác sĩ ơi, với lại ở xa nhau.

– Anh có biết ba anh bị ung thư phổi?

– Dạ…

– Ông ấy hút thuốc nhiều lắm không?

– Chẳng những hút thuốc còn uống rượu. Mỗi khi say xỉn về là đập phá nhà cửa chửi bới vợ con… Tôi nói thiệt từ nhỏ đến giờ ổng chưa dạy tôi bất cứ điều gì. Anh em tôi chẳng được đi học…

– Anh có hận chú không?

– Không.

– Không?

– Dạ, tốt xấu ổng cũng là cha mình mà bác sĩ. Đúng hay sai đâu có lỗi do ổng, tại ông bà hay môi trường sống nó thế.

Mình bất ngờ trước cách trả lời của người con, khi mình mời bệnh nhân ra ngoài để gặp riêng.

Anh ta làm công nhân, chắc chắn là ít học. Nhưng học chữ cho nhiều vào làm gì, bằng cấp tiến sĩ giáo sư làm chi mà không biết quan tâm yêu thương cha mẹ già, không biết sống sao cho có tình có nghĩa.

– Bệnh này điều trị tốn kém lắm, về mua bảo hiểm gấp đi. Được đồng nào hay đồng đó.

– Dạ.

Nhìn hai cha con bước ra khỏi phòng khám mà lòng mình chùng xuống. Mình mong có phép lạ xảy ra, bởi cuộc sống không bao giờ lại làm ngơ với một người con chí hiếu.

– Tốt xấu ổng cũng là cha mình. Câu nói ấy theo đuổi mình tới tận bây giờ!

Trích dẫn

Đang cập nhật..

Thể loại

10 quyển sách hay dạy làm người giúp bạn bình tĩnh trước mọi sóng gió của cuộc đời - Trong lối sống công nghiệp như hiện nay, tính ganh đua và đố kỵ đã len lỏi vào những góc nhỏ nhất của tâm hồn, chúng để lại những tư duy phờ phạc vì sợ bị dòm ngó, sợ bị phê phán và trên hết là sợ bị xem thường. Chúng ta đã quên đi… Đọc thêm
10 quyển sách hay về phật giáo đọc để yên vui và hạnh phúc - Ai cũng có những đau khổ và phiền não với muôn hình muôn vẻ khác nhau, 10 quyển sách hay về phật giáo giúp ta nhìn thẳng và thấu hiểu những khổ đau để từ đó biết cách thực hành "buông xả phiền não" . Có như vậy cuốc sống mới trở nên tươi đẹp… Đọc thêm
15 quyển sách hay về cuộc sống giúp bạn vững bước trên đường đời - Cuộc sống vốn vô thường, đôi khi biến cố, khó khăn xảy ra bất ngờ khiến con người dễ buông xuôi, tuyệt vọng. Trong những lúc đó điều duy nhất còn lại có thể kéo chúng ta ra khỏi vực tối, tìm lại chính mình là ý chí. Chỉ cần giữ vững nghị lực và… Đọc thêm

Nơi bán

 

Nhận hàng ngay chỉ trong vài giờ với gói TIKINOW tại TP.HCM, HN, Cần Thơ, Đà Nẵng, Nha Trang, Hải Phòng, giảm ít nhất 15% cho nhiều đầu sách bán chạy

Tới nơi bán

 

FREESHIP cho đơn hàng từ 140k tại TP.HCM và Hà Nội, từ 250k tại các tỉnh thành khác, giảm ít nhất 15% cho nhiều đầu sách bán chạy.

Tới nơi bán

8 đánh giá cho Vô Thường

  1. Quách Minh Vinh

    Tôi mua cuốn sách này vì biết nó được viết ra bởi một vị bác sĩ, có sự tò mò muốn tìm hiểu. Và thực sự, tác giả đã không để tôi phải thất vọng.
    Về hình thức, trang trí bìa rất “vô thường”, gợi được cảm giác chênh vênh, chơi vơi giữa cuộc đời. Tuy sách có mắc phải một số lỗi chính tả, lỗi bản in ở phần trích dẫn ca khúc “Đời đá vàng”, tuy rất nhỏ (vì đã nhờ phần nội dung “cứu vớt” rồi), nhưng nếu cẩn thận hơn một chút thì cuốn sách sẽ thật sự hoàn hảo.
    Về nội dung, đó là những chia sẻ, suy ngẫm của tác giả về con người và cuộc đời, xuất phát từ những câu chuyện bình thường mà tác giả chứng kiến trong bệnh viện, xuất phát từ tấm lòng của tác giả. Nguyễn Bảo Trung đã có cái nhìn sâu sắc, tích cực về chuyện người, chuyện đời.
    Sau khi đọc xong cuốn sách này, tôi như được lấy lại niềm tin, vì hiểu rằng ở ngoài kia vẫn còn nhiều vị bác sĩ tốt, luôn hết lòng vì bệnh nhân
    Cuộc đời vô thường, đến rồi đi như có một sự sắp đặt sẵn. Chẳng ai có thể thay đổi được số phận, nhưng chúng ta có thể sống thật tốt với trái tim yêu thương và chân thành, để vui vẻ đón lấy mọi chuyện sắp đến trong đời. Không hối hận. Không nuối tiếc.
    Trong thế giới của chúng ta, những gì đã qua mãi mãi không thể quay lại được. Vậy nên, đừng đợi phải nhìn thấy một nụ cười rồi mới mỉm cười trở lại. Đừng đợi đến khi được yêu tương rồi mới yêu thương.
    Có lẽ trên đời này, người hạnh phúc nhất là người có trái tim bình an nhất.
    Xin được trích dẫn những phần mà mình cho là gần gũi nhưng hay và sâu sắc:
    “Hy sinh vì người khác luôn cho hương thơm bay ngược chiều gió. Gánh nặng vì tình yêu luôn song hành cùng sức mạnh vô song. Bất cứ gỗ đá nào chạm phải tình yêu đều trở nên bao dung mềm mại.”
    “Tiền có thể mua được rất nhiều thứ trong cuộc sống, nhưng tiền không bao giờ mua được sinh mạng của con người.”
    “Khi sinh ra, tay tôi nắm chặt. Khi chết đi tay tôi buông thõng. Từ nắm chặt đến buông thõng, một hành trình dài đầy nụ cười hạnh phúc và nước mắt đau thương.”
    “Chỉ có hoa nắng mới kết vừa vương miện cho những con người nơi đây. Tất cả loài hoa thế gian, tất cả kim cương, ngọc bảo thế gian khi đính vào vương miện chỉ làm cho nó trần tục hơn, vật chất hơn mà thôi.”
    “Hễ là con người, ai cũng mong muốn yêu thương và được yêu thương (…) Đa dạng và phong phú vốn dĩ là quy luật tự nhiên của cuộc đời. Chúng ta không thể áp đặt hay phán xét người khác khi họ không giống ta được.”

  2. Oanh Nguyen

    Quả là vô thường thật. Mọi thứ trong cuộc sống này quả vô thường. Những người làm công việc bác sĩ, y tá,.. lại càng thấm nhuần về sự vô thường này. Mới mùa hè đó, ông còn cười với mình, chạy thể dục về còn khoe cơ bắp, vậy mà tết về, ông đã… Mà nói chi mấy tháng xa xôi như thế. Một người anh khóa trên mới chỉ gặp hôm qua đó thôi, vậy mà hôm nay nhận ra đó là lần gặp gỡ cuối cùng. Cuộc sống vô thường, không biết ai đi đâu về đâu, không biết đâu là khởi đầu, đâu là kết thúc, đâu là định mệnh, đâu là cơ duyên. Cứ sống thôi, sống hết mình, làm nhiều việc tốt, cống hiến thôi, để một ngày, mình ở đâu đó nhìn người ta nghĩ về mình và sự vô thường….

  3. Võ Công Trường

    Cuốn sách là nhân sinh quang của một người bác sĩ cấp cứu hằng ngày chứng kiến bao nỗi đau và lẫn trong đó là hạnh phúc của bệnh nhân. Thật hiếm có cuốn sách nào như cuốn sách này, vì nó cho xã hội cảm nhận được những gì mà người thầy thuốc phải đối mặt qua chính những suy tư của ông.
    Cuốn sách cho chúng ta cái nhìn khác về cuộc sống, để chúng ta biết trân trọng hơn cuộc sống này, biết sẻ chia hơn vs con người tưởng chừng to lớn, mạnh mẽ nhưng lại yếu đuối vô cùng.

  4. NTNT

    Mình đã đọc được nhiều mẫu chuyện của bác sĩ trên Facebook “Vô Thường” nên khi hay tin về việc phát hành quyển sách “Vô Thường” mình đã rất là mong ngóng và rất là nôn nao chờ đợi nhận sách khi đã đặt sách từ những ngày sách chưa lên kệ ở các nhà sách. Qua mỗi câu chuyện của bác sĩ người đọc sẽ thấy thấp thoáng trong đó bóng dáng của chính mình, vì bận rộn với những công cuộc mưu sinh mà chúng ta quên đi bản thân mình, quên đi người thân xung quanh ta. Đọc xong quyển sách người đọc sẽ nhận ra điều quan trọng mà họ cần làm là gì. “Hãy sống thật sâu” như lời bác sĩ nói trong quyển sách. Hãy chăm lo đến sưuc khỏe bản thân hơn chứ đừng mải lo công việc mà đến một lúc nào đó sức khỏe tệ hại đến mức phải thốt lên từ “giá như” thì mọi thứ đã muộn màng… Hãy yêu thương, chăm sóc những người thân yêu nhiều hơn… Hãy tạo cho mình cuộc sống thật an lạc, thật khỏe. Có như thế ta mới có thể mang lại niềm vui, niềm hạnh phúc cho những người xung quanh ta.

  5. Giao

    Cuốn sách nói rất thật, phân tích tâm lý rất hay! mình đọc và đã có nhiều chương mình xúc động và khóc, vừa khóc đó mà qua chương khác lại cười ra, như bất bình thường!!!! Các bạn nên đọc đi, ý nghĩa lắm. hay lắm. dạy bạn nhiều điều lắm!!! Điều tôi muốn nói là lời cảm ơn bác sĩ Nguyễn Bảo TRung, cảm ơn nhà xuất bản, đã phát hành ra 1 cuốn sách này. Hãy sống chậm lại, hãy gửi lời yêu thương đến đấng sanh thành. Nếu bạn là người thích đọc sách hoặc không thích đọc sách thì nên dành ít thời gian để đọc quyển sách vô thường này, và hiểu được chút ít cuộc sống ” vô thường ” này

  6. Nguyễn Thị Kim Hằng

    Những câu chuyện đời thương của bác sĩ khi hằng ngày tiếp xúc với bệnh nhân, là tiếp xúc với bao cảnh đời, thấy bao nhiêu chuyện, bai nhiêu cảm xúc hỉ-nộ-ái-ố. Rất đời! Rất người! Nhưng trên hết, sau những điều đó là những suy nghĩ thật sâu sắc khiến người đọc ngẫm và suy được rất nhiều điều cho bản thân. Thấy rằng :”Cuộc đời đó…có bao lâu…mà hững hờ…” Cảm ơn bác sĩ Nguyễn bảo Trung đã cho độc giả 1 cuốn sách rất hay và ý nghĩa! Đọc xong, tôi càng thấy yêu người và yêu đời hơn!

  7. Nguyễn Vi

    Một cuốn sách thu hút mình từ cái tên rất nhẹ nhàng ” Vô thường “. Vạn vật đều ” Vô thường “, đằng sau mỗi câu chuyện là những tiếng lòng. Bạn phải dừng lại để suy nghĩ rất lâu, lặng người sau mỗi câu chuyện ngắn. Có rất nhiều cảm xúc, cay cay sống mũi, nghẹn ngào, đau lòng, lặng người, những cảm xúc khó tả. Đây là cuốn sách đầu tiên mà mình đọc theo kiểu để dành, mình đọc từng câu chuyện rồi đóng sách lại, lặng người để nghĩ, để thấm, để tịnh tâm. Những câu chuyện giản dị, đời thường, rất đời thường, nhưng nó ẩn chứa một cái gì đó rất lớn lao, nhưng cũng rất vô thường. Sau mỗi câu chuyện, bạn sẽ học được cách đối mặt với hiện tại, bạn sẽ biết được mình sẽ phải làm gì với thực tế. Nhất là đối với những người trẻ như tôi, tôi học được như thế nào là vô thường. Một cuốn sách hay và rất ý nghĩa.

  8. Vu John

    “Vô thường” là những dòng ghi chép đầy xúc cảm từ những ca trực mà hầu như “chẳng ca nào giống ca nào cả” của một vị bác sĩ có trái tim quả cảm và đầy lòng yêu thương, trắc ẩn đến lay động lòng người.

    Giữa dòng đời lắm bon chen, tác phẩm như ngọn lửa le lói thắp sáng lên tâm hồn người đọc tưởng chừng đã nguội lạnh bởi những lo toan cơm áo gạo tiền thường nhật. Không đao to búa lớn, không triết lý giáo điều. Hơn 200 trang sách “Vô thường” là những mẩu chuyện ngắn tiếp nối nhau. Có khi là những ca cấp cứu nguy kịch tác giả và bệnh viện phải tranh đấu từng phút một để giành lại mạng sống cho người bệnh. Có khi là những cái thở dài vì những điều luật sinh tồn đã định “có sinh là phải có tử”.

    Con người hay những tưởng thời gian là con thoi đối chuyển, mọi thứ trôi qua rồi lại trở lại nên cho phép bản thân sống vội , rồi đến khi mọi sự đã lỡ thì hối tiếc cũng chỉ là chuyện không còn ý nghĩa. Đôi khi một lời nói nóng giận, gây ra vạn sự đau buồn cho ai đó. Đôi khi phút chốc suy nghĩ không thông suốt, làm điều khờ dại, bản thân tổn thương là chuyện tất yếu nhưng người thân , người quý mình là điều đau đớn hết thảy.

    Đã bao lâu rồi bạn chưa nói con yêu bố, đã bao lâu rồi bạn chưa cầm tay mẹ. Hay trong thâm tâm chúng ta có bao lần lỡ hẹn bữa cơm gia đình vì chầu café bạn bè sớm tối ? Thắt lưng buộc bụng tết này về quê không đặng do con còn việc dở dang ? Tác giả như thổi tiếng chuông cảnh tỉnh vào tâm hồn đọc giả hãy nói lời yêu thương, hãy kề cận gia đình khi còn có thể vì một ngày nào đó không biết bạn còn cơ hội bên cạnh họ nữa hay không. Vì một lẽ đời là cõi “Vô thường”.

    “Mẹ là nải chuối buồng cau
    Mẹ là nắng ấm nương dâu…
    Mẹ là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời…”
    Còn mẹ là còn một kho báu vô giá!

    Bất giác suy cảm có bao giờ bạn phán xét một ai đó chỉ vì vẻ bề ngoài hay dựa vào cảm quan cá nhân mà suy đoán ? “Đời là cõi phù vân” , mây còn có muôn hình vạn trạng, lẽ tự nhiên đã thế thì há cớ gì con người lại đi nghịch lại, tự thay thế quyền sống mà đi phán xét, áp đặt cuộc đời một ai đó. Đã không ít trường hợp thương tâm vì những câu nói không nền có mà cướp đi mạng sống con người. “Vô thường” nói chuyện y , chuyện cứu người và cũng nói chuyện tâm, chuyện cứu tâm can, nghiệp khẩu của con người.

    “Đời ngắn lắm thương nhau còn chưa đủ. Nói làm chi lời chia cách vực sâu…”

    Để trải và nghiệm hết những dòng văn của cây bút Vô Thường có lẽ không chỉ giản đơn là đọc và cảm nhận những quyển sách mà mình từng đọc. Mình nghĩ vừa đọc vừa hồi tưởng và suy nghĩ về bản thân , về bố mẹ, về những con người mình yêu thương, mình lầm lỗi sẽ cho góc nhìn cuộc sống đầy ấm áp và tình người hơn.

Thêm đánh giá

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button