Yêu Người Tử Tù

(5 đánh giá của khách hàng)

Cô trở lại thăm anh vào tuần tiếp theo, rồi những tuần tiếp theo nữa… Dần dà, một thứ tình cảm khác lạ đã nhen nhóm lên bên trong họ. Nó như một phép màu quyền năng giúp họ vượt qua những thương tổn, làm thay đổi con người và niềm tin của họ. Cho đến khi cả hai có thể gọi tên mối quan hệ ấy thì chợt nhận ra thời gian hạnh phúc còn lại quá ngắn ngủi…

Danh mục:

Giới thiệu

Mười lăm năm trước, Yoo Jeong từ một cô bé hiền lành, chăm chỉ, ngoan ngoãn đã chịu một cú sốc lớn khiến cuộc đời cô hoàn toàn thay đổi. Sau lần tự tử thứ ba bất thành, cô trót hứa với cô Mônica, là cô ruột và cũng là một nữ tu, phải tới trại giam Seoul để gặp những người tử tù. Tại đây, cô đã gặp Yoon Soo – một kẻ giết người bị kết án tử hình. Mặc dù rất ghê tởm tội ác của anh ta, nhưng có một điều gì đó trong sâu thẳm tâm hồn người đàn ông này khiến Yoo Jeong chú ý.

Cô trở lại thăm anh vào tuần tiếp theo, rồi những tuần tiếp theo nữa… Dần dà, một thứ tình cảm khác lạ đã nhen nhóm lên bên trong họ. Nó như một phép màu quyền năng giúp họ vượt qua những thương tổn, làm thay đổi con người và niềm tin của họ. Cho đến khi cả hai có thể gọi tên mối quan hệ ấy thì chợt nhận ra thời gian hạnh phúc còn lại quá ngắn ngủi…

“Tôi đã trải qua một quãng thời gian vô cùng hạnh phúc khi tôi viết cuốn tiểu thuyết này. Nếu tôi không viết cuốn tiểu thuyết này, chắc tôi sẽ chỉ nói được câu “Tôi không biết” cũng như chẳng bao giờ tôi biết được những mặt khác của xã hội mà chúng ta đang sống. Tôi đã được gặp họ – những người biết tự kiểm điểm lại bản thân mình, những người như được tái sinh một lần nữa, những người vừa phải sống vừa phải chịu đựng những nỗi đau đớn tột cùng, những người đã sẵn sàng dang tay chấp nhận và tha thứ tội lỗi cho chính kẻ thù của mình dù không dễ dàng gì, hay những người lúc nào cũng luôn làm những việc thiện, việc tốt để giúp đỡ những người kém may mắn, cùng với họ tôi đã trải qua “Một khoảng thời gian hạnh phúc”. Tôi cũng mong rằng trong thời gian gặp tôi, họ cũng đã trải qua một khoảng thời gian hạnh phúc.”

Trong mùa đông lạnh giá mà ai cũng tưởng rằng vạn vật trên thế gian này đều đã chết,những nhành cây ngoài cửa sổ đang khẽ vươn ra những chồi non xanh,trên nền đất lạnh lẽo và tăm tối.Một mùa xuân mới,đang lặng lẽ về.

(GONG JI-YOUNG)

Đọc thử

NHẬT KÝ BUỒN 01

Tôi muốn bắt đầu kể câu chuyện ấy ngay bây giờ. Đó là câu chuyện về một kẻ giết người. Hoặc cũng có thể gọi là câu chuyện kể về một gia đình không có gì khác ngoài sự đau khổ, một gia đình mà trong cuộc sống thường nhật chỉ toàn nghe thấy những tiếng chửi rủa, tiếng roi gậy hay tiếng kêu thét. Đó cũng là câu chuyện về một con người luôn cho rằng mình là kẻ bất hạnh nhất trên thế gian này, câu chuyện đó – câu chuyện của chính tôi. Ngày đó, có hai người phụ nữ và một cô gái trẻ đã bị chết. Tôi từng tin rằng người phụ nữ đó – bà ta đáng chết lắm vì có cho bà ta sống thì cũng chẳng được giá trị gì. Loại người đó mà có nhiều tiền trong tay thì cũng chẳng khác gì một loài sâu bọ được bọc trong một tấm lụa mịn mềm. Trong cái thế giới vô tình và bất bình đẳng này, nếu cho tôi được dùng số tiền ấy vào những việc tốt đáng làm khác thì tôi nghĩ chắc sẽ hợp lý hơn rất nhiều. Nhưng… tôi cũng muốn kể ra đây một cô gái khác. Đó là một cô gái mà bản thân chẳng có lấy một thứ gì đáng giá trên thế gian này. Cô gái ấy đã sống cả cuộc đời vì người khác, nhưng cô ấy lại đang chết dần chết mòn. Giá như lúc đó tôi có trong tay ba triệu won thì tôi đã có thể cứu sống được cô ấy. Nhưng lúc đó tôi lấy đâu ra được ba triệu won cơ chứ, mà cô ấy thì cứ từng ngày từng giờ cận kề với cái chết. Nếu trên đời này có Chúa, thực ra tôi cũng không biết là trên đời này có Chúa thật hay không vì từ trước đến giờ tôi đã sống mà không hề biết đến sự tồn tại của Chúa, nhưng nếu trên đời này có Chúa thật thì tôi nghĩ chắc Ngài sẽ hiểu cho hành động của tôi. Cũng như sẽ bảo rằng hành động của tôi là chính đáng

1.

Tuyết bắt đầu rơi từ chiều và giờ đang chuyển dần thành một cơn mưa nhỏ. Một thứ ánh sáng màu xanh nhạt yếu ớt đang bao trùm lấy cả con đường, và bầu không khí mang nhiều hơi ẩm đang trôi một cách nặng nề trong cái ranh giới giữa bầu trời – mặt đất. Đã quá năm giờ chiều. Với tay khoác thêm một chiếc áo, tôi bước chân ra khỏi nhà. Những chiếc xe ô tô đậu trong gara đang nằm lặng im như những nấm mộ, những ánh điện vàng le ói lọt qua một vài khe cửa sổ nhỏ của những ngôi nhà đối diện đã bắt đầu lấp lánh như những ánh sao trên bầu trời xa. Những hàng cây tự bao giờ đã rụng hết lá giờ trông trơ trọi như một hàng rào dây thép gai nằm phân cách khu chung cư cao cấp phía bên này với khu chung cư bình dân phía đối diện. Tôi chưa vội bước chân lên xe ngay mà ngẩng mặt lên nhìn bầu trời một cách vô thức. Tôi cảm giác cứ như cái khối chung cư thô kệch kia đang đứng quay lưng lại với sự xám xịt mờ ảo của bầu trời cũng như chính nó đã làm cho bầu trời bị che khuất hẳn. Và chắc là do nó đang nằm lọt thỏm giữa một bầu trời ẩm ướt nên trong cái khoảnh khắc chạng vạng tối nhìn nó giống như một khối thành lũy thẳng tắp đứng ngăn quân thù. Mưa đang lất phất rơi xuống con đường bị tuyết làm đóng băng. Tôi bước chân vào xe. Qua luồng ánh sáng của hai ngọn đèn pha ô tô vừa bật, tôi thấy những hạt mưa ti li đang lất phất bay nhìn giống như một thứ bột trăng trắng đẹp mắt. Một buổi tối chỉ thấy có những ánh điện rực rỡ sắc màu hắt ra từ những cửa hàng cửa hiệu và từ những cây cột điện ven đường đã khiến tôi tự hỏi không biết có phải là mưa chỉ rơi ở những chỗ sang sáng như thế thôi. Và trong bóng tối bao la đang phủ kín ngoài kia thì thực chất cái gì đang làm cho ta bị ướt?

Cô Mônica vừa bị ngất nên lại được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện, lần này nghe bác sĩ bảo là không còn hy vọng gì nữa, và mọi người trong nhà hãy chuẩn bị tâm lý trước đi. Nói như vậy có nghĩa là tôi lại sắp phải rời xa một người nữa. Khởi động xe ô tô và chuẩn bị đi nhưng không hiểu sao khuôn mặt người ấy bỗng dưng lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí tôi. Một khuôn mặt xanh xao nhạt nhòa dưới đôi gọng kính màu đen, một đôi môi đỏ, và một bên má khi cười có hiện lên một lúm đồng tiền nho nhỏ xinh xinh… Nhưng thực sự là tôi không hề muốn nhớ đến người ấy. Cũng như tôi đã mất rất nhiều đêm không ngủ chỉ để cố quên đi người ấy. Những ngày ấy – những chuỗi ngày nếu không ngồi uống rượu một mình thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào để có thể ngủ được, rồi những buổi sáng tinh mơ chào đón tôi với chiếc cổ gà gật, tôi đã úp mặt vào gối đợi cho nước mắt trào ra, nhưng kết cục chỉ có những tiếng rên rỉ lạ tai phát ra từ chính miệng của tôi mà thôi. Có nhiều hôm tôi đã tự bảo mình: Được, vậy hãy nhớ đi nào, nhớ tất cả, nhớ không bỏ sót bất cứ một chi tiết dù nhỏ nhất xem sao. Và thế là tôi đã say, tôi say đến nỗi ngất trên ghế sôpha và không biết trời đất gì nữa cả.

Sau ngày người ấy rời xa tôi, mỗi sáng thức dậy điều đầu tiên mà tôi nghĩ đến là từ bây giờ thế giới này sẽ không giống với thế giới ngày hôm qua tôi từng sống. Tất cả mọi thứ – giống như là lần đầu tiên nó được xuất hiện trên trái đất này – tôi coi tất cả chúng như một đống ngổn ngang hỗn độn. Tuy nhiên, có một điều tôi cũng phải công nhận rằng nó rõ ràng đã thay đổi kể từ sau khi tôi gặp người ấy. Đó là giờ đây tôi không thể tự ý kết thúc cuộc đời mình như trước kia tôi vẫn từng làm nữa, có thể nói đó vừa là món quà cuối cùng nhưng cũng vừa là hình phạt mà người ấy đã để lại cho tôi trên thế gian này.

Những việc ta không thể nhìn thấy trên thế gian này cũng nhiều giống như khoảng tối ngoài kia – ta chẳng thể thấy được gì ngoài những hạt mưa mùa đông đang lất phất rơi dưới ánh đèn pha ô tô phía trước. Tôi đã hiểu được điều này sau khi tôi gặp người ấy. Nhưng nói như vậy không có nghĩa là những cái mà ta không nhìn thấy thì nó không tồn tại. Sau khi gặp người ấy, tôi không chỉ thoát ra được khỏi cái bóng tối của chính mình mà tôi còn tìm ra được bản chất của cái bóng tối ấy. Còn nữa, nếu không phải là người ấy thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi để tâm quan sát kỹ một điều gì, cũng như tôi sẽ mãi mãi tưởng rằng mình lúc nào cũng đang ở trong một bóng tối khủng khiếp chứ làm sao biết được là thực chất mình đang được ở trong ánh hào quang chói lòa. À, hay đó không phải là bóng tối mà đó là một thứ ánh sáng quá chói đến nỗi mắt tôi không thể nhìn thấy nhỉ, mà cũng đúng thôi, chắc là tôi đã không nhìn thấy vì tôi hay dương dương tự đắc tưởng rằng mình là người biết khá nhiều điều mà. Nhờ người ấy tôi hiểu ra rằng trên thế gian này có tình yêu đích thực, thậm chí hiểu được cả cái khoảnh khắc khi tất cả chúng ta cũng được chia sẻ niềm vinh quang của Chúa. Người ấy tuy bây giờ không còn ở bên tôi nhưng ở một khía cạnh nào đó tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn Chúa vì đã cho tôi may mắn được gặp người ấy.

Xe bắt đầu chạy trên một con đường ướt mưa và tối. Con đường kẹt kín toàn xe là xe. Chẳng có gì phải vội vã. Tất cả mọi người dường như đang định đi đâu đó. Mà chắc là họ có việc phải đi một nơi nào đó. “Không hiểu họ có biết tôi đang đi đâu không nhỉ?” – Một suy nghĩ vụt thoáng qua giống như một kí ức xưa cũ từ đâu vọng lại. Năm ấy, tôi nhớ mình cũng từng đi trên một con đường tối hun hút chẳng tìm đâu ra được một chút ánh đèn nê ông cũng như chẳng có lấy một chiếc xe ô tô nào chạy qua. Tín hiệu đèn giao thông bỗng chuyển sang màu đỏ trông như mặt trời đang đậu trên đầu những chiếc ô tô đang nổ máy dưới cơn mưa trắng xóa như sương mù. Những chiếc xe đang chạy nhất loạt dừng lại. Tôi cũng dừng lại.

Một người phải bước qua bao nhiêu con đường thì mới có thể trở thành con người thực sự.

Con chim bồ câu trắng phải bay qua bao nhiêu biển lớn trước khi nó được ngủ vùi trong cát.

Có bao nhiêu quả đạn đại bác đã được châm ngòi nổ trước khi chúng bị cấm vĩnh viễn.

Bạn của tôi ơi, lời đáp đang bay trong gió nên chỉ có gió mới biết câu trả lời.

Mất bao nhiêu năm cho một ngọn núi tồn tại trước khi nó bị đẩy lui ra biển.

Và bao nhiêu năm cho một số người phải sống trước khi họ được trả tự do.

Người ta có thể ngoảnh mặt đi và giả vờ như không nhìn thấy gì đến tận bao giờ.

Bạn của tôi ơi, lời đáp đang bay trong gió nên chỉ có gió mới biết câu trả lời.

Phải ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao nhiêu lần mới đủ để thấy bầu trời trong xanh.

Phải có bao nhiêu cái tai mới đủ để cho một người nghe thấu tiếng khóc khắp nhân gian.

Phải có bao nhiêu người hy sinh nữa mới đủ làm cho một người nhận ra rằng đã có quá nhiều người chết.

Bạn của tôi ơi, lời đáp đang bay trong gió, nên chỉ có gió mới biết câu trả lời.

Bob Dylan – Chỉ có gió mới biết câu trả lời

Trích dẫn

Đang cập nhật..

Thể loại

13 quyển sách văn học Hàn Quốc hay nhất nên đọc - Những tựa sách sau như một điểm sáng chói của văn học Hàn Quốc. Không chỉ thành công về mặt thị trường khi bán được hàng triệu bản, các tác phẩm còn được giới phê bình đánh giá cao, nổi tiếng vang xa khắp các nước châu Á. Hãy Chăm Sóc Mẹ Tác phẩm Hãy… Đọc thêm
Những cuốn sách giúp người đọc vượt qua suy nghĩ tiêu cực - Đã có không ít tác phẩm văn chương đề cập tới chủ đề trầm cảm thậm chí tự tử. Nhưng không phải lúc nào đó cũng là những câu chuyện tối tăm, ám ảnh người đọc. Yêu người tử tù - Gong Ji-yong Yoo Jeong là giảng viên thanh nhạc của một trường đại học… Đọc thêm

Nơi bán

 

Nhận hàng ngay chỉ trong vài giờ với gói TIKINOW tại TP.HCM, HN, Cần Thơ, Đà Nẵng, Nha Trang, Hải Phòng, giảm ít nhất 15% cho nhiều đầu sách bán chạy

Tới nơi bán

 

FREESHIP cho đơn hàng từ 140k tại TP.HCM và Hà Nội, từ 250k tại các tỉnh thành khác, giảm ít nhất 15% cho nhiều đầu sách bán chạy.

Tới nơi bán

5 đánh giá cho Yêu Người Tử Tù

  1. Võ Hồng Mai

    Tôi đã đọc manga và coi phim trước khi đọc cuốn tiểu thuyết này. Cá nhân tôi thích tự đề gốc của truyện hơn, vì nó hợp với những gì mà nội dung truyện hướng tới, là cái kết buồn nhưng là sự giải thoát cho cả hai nhân vật chính, mặc dù tựa đề Yêu người tử tù gây chú ý, thu hút người mua nhưng lại làm giảm đi phần hồn của cuốn tiểu thuyết.
    Đây không phải là thể loại dễ đọc vì không có tình yêu màu hồng, kết thúc hạnh phúc. Tôi cảm thấy tình cảm nhen nhóm giữa Yoo Jeong và Yoon Soo chưa phải là tình yêu, mà là hai tâm hồn bị thương tổn tìm thấy sự đồng điệu và điều đó kéo họ lại gần hơn. Có lẽ nếu cho họ một thời gian nữa, cảm xúc ấy sẽ trở thành tình yêu. Nhưng nếu tác giả để hai người yêu nhau thì sẽ làm mất đi ý nghĩa nhân văn của câu truyện mà trở thành một cuốn tiểu thuyết tình yêu đơn điệu. Cái kết buồn nhưng lại là sự giải thoát cho linh hồn của cả hai.

  2. MK

    Tiểu thuyết của Hàn Quốc cũng khá gống với tiểu thuyết Nhật Bản. Nó luôn để lại cho người đọc những suy ngẫm đáng quý về cuộc đời và có một số tác phẩm cũng để lại những dư âm buồn man mác cho người đọc. Cuốn sách Yêu người tử tù mang lại cho đọc giả cả hai yếu tố nói trên. Lúc mua tác phẳm, mình không thích cái tên này của sách, sau mới biết nó có tên gốc là Our happy time. Cái tên gốc thật rất đúng với cuốn sách so với cái tên bìa bởi mình thấy giữa hai nhân vật trong truyện vẫn chưa đén mức yêu. Họ tìm thấy sự đồng cảm, đồng điệu dành cho nhau, đó là sự kết nối giữa hai trái tim tổn thương khi tìm được người sẻ chia. Quan hệ của họ theo mình nghĩ thì vẫn chưa đến mức yêu, có lẽ nếu có thời gian thì nó sẽ dần phát triển thành tình yêu. Truyện cho chúng ta một cách nhìn khác về những người tử tù, họ cũng chỉ là con người và con người thì hẳn sẽ mắc sai lầm và trong trái tim luôn tồn tại những yêu thương, những hối hận. Lỗi lầm của họ gián tiếp từ xã hội mà hình thành. Và nếu trái tim đang tổn thương được xoa dịu sớm hơn thì những tội lỗi đã không xảy ra và sẽ không có người phải từ bỏ cuộc sống tươi đẹp. Cái kết có lẽ là điều tốt nhất mà tác giả dành cho hai nhân vật của mình, đó là một sự giải thoát cho cả hai. Một cuốn sách đầy tính nhân văn và cũng không kém những suy ngẫm cho người đọc.

  3. GreenStar

    Tôi chưa từng đọc văn học Hàn, đây là lần đầu tiên tôi đọc cuốn sách này – chính là tác phẩm do một tác giả người Hàn viết. Không giống những bộ phim Hàn Quốc lãng mạn, nội dung cuốn sách là câu chuyện vừa buồn, vừa vui, vừa hạnh phúc, vừa cay đắng của nhiều thân phận con người trong xã hội.
    Đọc xong cuốn sách, điều khiến tôi còn day dứt là việc liên quan đến án tử hình và sự đúng sai của việc kết tội một con người. Có những người không chủ động làm sai, nhưng khi họ cố gắng làm đúng thì phải trả giá bằng sự sai trái.
    Giá trị nhân văn sâu sắc mà tác phẩm để lại chính là tình yêu thương giữa người với người luôn làm nên điều kì diệu.

  4. Quinn

    Tôi ấn tượng với tác phẩm ngay từ khi đọc tên sách, một điều khá mới mẻ và lạ lẫm đối với tôi, chính sự tò mò này đã thôi thúc tôi mua cuốn sách về đọc và tác giả đã không làm tôi thất vọng khi có thể truyền tải được hết ý nghĩa sâu xa cùng với tính nhân văn cao quý, thấm đượm tình người của tác phẩm. Câu chuyện về một người tử tù khi phải đối diện với cái chết gần kề, niềm khao khát sống của anh cũng như sự ăn năn hối cải tuy muộn màng nhưng vẫn còn giữ lại được ý nghĩa sau cùng của cuộc đời này với ước mong dâng hiến những gì còn sót lại để giúp đỡ những người kém may mắn hơn, để chuộc lại những lỗi lầm mình đã gây ra. Tâm trạng của anh cũng là tâm trạng chung của đa số tử tù khi họ biết mình phải ra đi. Đồng hành cũng những người tử tù trong suốt thời gian chờ thi hành án không ai khác ngoài chính những người làm công việc thiện nguyện, đặc biệt là những người thuộc các tổ chức tôn giáo trong đó Thiên Chúa giáo là phổ biến nhất tại đất nước Hàn Quốc. Sơ Mônica trong truyện là một tu sĩ đã nguyện hy sinh cuộc đời để giúp đỡ những người tử tù tìm về cội nguồn của sự chân lý, tìm lại tình yêu cuộc sống và động viên họ vượt qua nỗi sợ hãi. Những hy sinh âm thầm của Sơ đã làm cho câu chuyện trở nên ấm áp tình người và chứa đầy ánh sáng của niềm hy vọng.

    Yoo Jeong cháu gái Sơ Mônica là một cô gái chịu nhiều tổn thương và thiếu vắng sự quan tâm của gia đình nhưng với việc gặp gỡ Yoon Soo mỗi tuần đã vô tình hình thành một sợi dây liên kết giữa 2 trái tim, bởi tuy xuất thân từ hoàn cảnh trái ngược nhau nhưng những gì mà họ đã trải qua trong cuộc đời lại gần giống như nhau. Một tình yêu không thể nói ra nhưng ta vẫn cảm nhận được những thay đổi tích cực nơi hai trái tim vốn nguội lạnh từ lâu, bởi chỉ có tình yêu mới có khả năng cảm hóa con người và chỉ có tình yêu mới đủ sức vực họ dậy từ đáy sâu của sự tuyệt vọng và đau đớn. Cuốn sách thật sự rất có ý nghĩa, tôi đã đọc và hiểu thêm cũng như cảm thông với số phận của các tử tù, bởi đằng sau những tội ác mà họ gây ra còn biết bao điều mà ít ai biết đến và sâu thẳm trong trái tim, họ vẫn là một con người với lòng hướng thiện và nỗi khao khát được sống một cuộc đời tốt đẹp. Và nếu xã hội có thêm nhiều tấm lòng nhân ái thì có lẽ cuộc sống của các tử tù sẽ được an ủi nhiều hơn, tôi thấy đây là một văn hóa rất hay của người Hàn Quốc.

  5. Luong Le

    Kì thực thì tôi đã xem phim chuyển thể từ lâu rồi, tên phim cũng khác nên khi đọc sách thì tôi mới nhận ra mình đã xem rồi nhưng đọc lại thì vẫn thấy rất hay. Yêu người tử tù là một câu chuyện đẹp ở nơi ngục tù – nơi mà kì tích xảy ra khi tình yêu hình thành giữa một cô gái tình nguyện mang trái tim bị thương tổn và một người tử tù sắp đến ngày thi hành án. Kết thúc hơi buồn và tiếc nuối nhưng tôi nghĩ dù không thể mãi mãi bên nhau thì tình yêu giữa hai người họ dù ngắn ngủi cũng đã đem lại hạnh phúc và chữa lành nỗi đau của mỗi người.

Thêm đánh giá

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button