Review phim

Câu Chuyện Tình Yêu

Love Story

Nội dung

Bộ phim Câu Chuyện Tình Yêu là một trong những câu chuyện tình nổi tiếng trên màn ảnh rộng, phim kể về tình yêu giữa cô gái Jenny nghèo khó đến từ đảo Rhode và anh chàng sinh viên luật giàu có Oliver ở vùng Boston. Họ yêu nhau nhưng bị cha của Oliver ngăn cản, ông cho rằng giai cấp của Jenny không xứng đáng với con trai mình. Bất chấp tất cả, Jenny và Oliver vẫn kết hôn với nhau bằng chính tình yêu chân thật của hai người. Ngỡ rằng hạnh phúc sẽ kéo dài mãi mãi thì Jenny bị phát hiện mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo và giờ đây Oliver phải đối diện với sự thật đau lòng rằng trong tương lai không xa, anh sẽ phải sống mà thiếu vắng đi hình bóng của người phụ nữ anh yêu thương nhất trên đời. Bộ phim dựa trên cuốn tiểu thuyết của Erich Segal này trải qua bao nhiêu năm đã là một minh chứng tuyệt vời cho câu nói nổi tiếng: “Yêu nghĩa là không bao giờ phải nói nên lời hối tiếc”.

Thể loại

25 phim hay về tình yêu làm say lòng người xem - Tình yêu đến rất giản đơn nhưng thực chất lại mang trong mình một sức mạnh vô hình mà chỉ có những người đã và đang yêu mới có thể thấu hiểu. 25 phim hay về tình yêu giúp chúng ta mạnh mẽ hơn để vượt qua những thử thách, chông gai của cuộc sống, khiến… Đọc thêm

Trailer

Các review được Vnwriter tổng hợp từ nhiều nguồn. Báo cáo vi phạm, bản quyền, spoiler tại trang Liên hệ hoặc Bản quyền.

Review

Một chuyện tình không bao giờ cũ

Hương Giang 8.7 TGĐA

Love Story kể về mối tình của Oliver Barret IV (Ryan O’Neal thủ vai) và Jennifer Cavilleri (Ali MacGraw đóng). Oliver là một sinh viên xuất sắc của trường Harvard danh tiếng, là con nhà danh giá, giàu có của dòng họ Barret; còn Jennifer – một sinh viên cùng trường, là con của một gia đình nghèo, đạt học bổng vào học ở Harvard và là người trông coi thư viện. Họ yêu nhau nhưng gia đình Oliver không đồng ý, đặc biệt là cha của Oliver, bất chấp sự ngăn cản này, họ cưới nhau. Nhưng tai họa ập tới khi Jennifer mắc bệnh ung thư. Giây phút cuối đời mình, Jennifer nằm trên giường bệnh, bảo Oliver hãy ôm nàng thật chặt và ra đi trong tay chàng.

Chuyện tình bắt đầu những con chữ

Với những người yêu thích và luôn luôn bị những chuyện tình thấm đẫm nước mắt chinh phục có lẽ Love Story là những trang viết có sức ám ảnh mạnh mẽ đối với họ. Trước khi bước lên màn ảnh rộng và gặt hái vinh quang, cổ tích tình yêu này được phát hành trên các tuần báo Mỹ thành nhiều kỳ.

Cha đẻ của Love Story là Eric Segal. Ông bắt đầu ý tưởng câu chuyện của mình từ việc chứng kiến những tình yêu say đắm, đẹp đẽ của các sinh viên trong ngôi trường Havard danh tiếng bậc nhất thế giới. Tuy nhiên, bằng sự tưởng tượng của mình, ông đã khiến những cuộc tình đẹp trở nên không trọn vẹn khi buộc phải nhắm mắt lại và để cho một nhân vật ra đi. Chính bởi nước mắt, sự đau khổ đến tuyệt vọng của nam chính khi nhìn nữ chính phải từ bỏ cuộc sống mà kịch bản được chuyển tới hãng Paramount Pictures đã bị từ chối thẳng thừng. Đạo diễn Arthur Hiller ít nhiều nhận ra tiềm năng của kịch bản này nên đã thỏa thuận lại với Eric Segal và yêu cầu ông xuất bản sách trước khi chuyển qua dựng thành phim. Và phép thử của Arthur Hiller đã đúng khi năm 1970, Love Story đã trở thành cuốn sách bán chạy nhất và được giới trẻ trên khắp nước Mỹ lựa chọn để gối đầu giường. Sau đó, nó được dịch ra hơn 20 ngôn ngữ khác nhau và đưa tên tuổi của Eric Segal thành tác giả Best Seller chuyên trị truyện tình cảm.

Đạo diễn làm phim cam kết không vượt quá 2 triệu USD

Sau khi cuốn sách được đón nhận nồng nhiệt, đạo diễn Arthur Hiller đã yêu cầu Paramount Pictures triển khai thực hiện luôn kế hoạch làm phim. Tuy nhiên, nhà sản xuất lúc này lại đang có nhiều dự án khác hấp dẫn hơn là chuyển thể một chuyện tình lên phim. Cuối cùng, đạo diễn Hiller đã phải chấp nhận thỏa thuận làm phim không vượt quá kinh phí 2 triệu USD. Chính bởi chính sách “thắt lưng buộc bụng” này mà đạo diễn đã không thể chọn lựa những ngôi sao đình đám nhất thời bấy giờ. Ông âm thầm tuyển lựa toàn bộ dàn diễn viên trong phim là những người trẻ, yêu thích điện ảnh. Thậm chí, khoản tiền lương mà Hiller yêu cầu 250,000 USD cũng đã bị giảm xuống hơn một nửa khi ông thực hiện bộ phim này.

Dàn diễn viên vô danh và hai ngôi sao vụt sáng

Với kinh phí ít ỏi, lại không nhận được kỳ vọng từ nhà sản xuất, đạo diễn Hiller phải mất một thời gian dài chật vật đi tuyển lựa diễn viên. May mắn là Ryan O’Neal và Ali McGraw đều là hai diễn viên trẻ sở hữu năng khiếu bẩm sinh và ngoại hình “ngôi sao”. Cuối cùng khi cả hai được hóa thân thành Oliver và Jenifer, họ đã truyền đạt xuất thần thông điệp của toàn bộ câu chuyện. Việc chuyển hóa ngôn ngữ văn chương sang điện ảnh đã được thể hiện một cách tinh tế, sâu sắc nhờ vào diễn xuất của cả hai. Ryan O’Neal đã khiến người xem hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự nồng nhiệt, dám làm, dám đấu tranh cho tình yêu của một người trẻ thông minh, có ý thức hệ rõ ràng và là đại diện tiêu biểu cho tinh thần Mỹ trong hình ảnh của Oliver. Jenifer qua sự thể hiện của Aki McGraw lại mang đến một hình ảnh nhẹ nhàng, yếu đuối nhưng ẩn sâu bên trong là khát vọng sống mãnh liệt. Tình yêu giữa họ bị chia cắt bởi định kiến, bởi phân tầng giai cấp nhưng điều đó hoàn toàn vô nghĩa khi hai trái tim biết hướng về nhau và chấp nhận vì nhau mà đánh đổi tất cả. Đây cũng là vai diễn để đời, bất hủ trong sự nghiệp của hai ngôi sao này. Sau Love Story họ được mời tham gia đóng nhiều bộ phim khác nhau nhưng đều không thể vượt qua cái bóng của chính mình trong bộ phim này.

Âm nhạc cũng bất hủ theo phim

Tác giả Francis Lai – người đã tạo nên bản nhạc tình nổi tiếng cho phim quan niệm rằng, âm nhạc là một ngôn ngữ không biên giới, chẳng cần đến ca từ mà vẫn có thể ăn sâu vào lòng người. Theo lời kể của chính tác giả thì ông tìm được khúc nhạc Love Story vào lúc đêm khuya, ban đầu sáng tác trên 4 nốt nhạc căn bản, nhưng làm như vậy thì lại gần giống với cấu trúc của một giai điệu vô cùng ăn khách hai năm về trước là nhạc phẩm chủ đề của bộ phim Romeo & Juliette (A Time For Us của Nino Rota). Do vậy, trong câu mở đầu của mỗi đoạn ông cho thêm một nốt nhạc, biến thành 5 trong khi các câu kế tiếp chỉ có 4, nhưng có lẽ cũng vì thế mà giai điệu trở nên lâm ly hơn. Hàng thập niên sau, bản nhạc này vẫn không có một vết nhăn, phần lớn cũng vì giai điệu tự nó đã đứng vững, không lời mà vẫn lôi cuốn. Nhìn lại, mỗi bài hát thường có một giai thoại. Trong trường hợp của Love Story, bản tình ca này đã đi vào huyền thoại.

Câu chuyện tình yêu..mãi mãi hiện hữu và tồn tại

Nguyen Luan 8.0 Blogger

Vào tháng 12 năm 1970, hơn 45 năm về trước, một phim tình cảm đơn sơ với cái tựa đề đơn sơ “Love Story” (Chuyện Tình) đã làm nổ tung các rạp chiếu phim với từng lớp lớp người xếp hàng dài đến xem và xem đi xem lại.

Phim được dựng từ tiểu thuyết bán chạy hàng đầu Love Story của Erick Segal, và bộ phim cũng đã đem lại số thu kỷ lục và đoạt đến 7 giải Oscar. 2 tài tử chính trong phim là Ali McGraw trong vai cô sinh viên con nhà lao động bình thường Jenny Cavilleri và Ryan O’Neal trong vai chàng sinh viên công tử nhà giàu Oliver Barrett IV đã làm hàng triệu người rơi lệ ở khắp nơi trên thế giới, và ngay cả những nhân viên trong đoàn quay phim trong lúc làm việc. Và rất gần đây, ngày 2 tháng 2 vừa qua, bà Ali MacGraw năm nay 76 tuổi và ông Ryan O’neal 74 đã cùng nhau trở lại nơi hiện trường bối cảnh của bộ phim Love Story là viện đại học Harvard. Cả 2 ông bà đi đến khuôn viên Cambridge bằng chiếc xe mui trần MG màu đỏ y như chiếc xe mà anh chàng Oliver lái trong phim.

Trong buổi nói chuyện kéo dài hơn 1 tiếng đồng hồ tại hội trường tên Kirkland House, họ kể lại những phần nổi bật trong phim mà cảnh gây xúc đông nhất là khi họ cùng nhau dạo bước trong khuôn viên trường Harvard, khi cô Jenny nói về dự định tham gia một chương trình học tại Paris, thì anh chàng Oliver vì lo sơ mất người yêu, đã đề nghị 2 người kết hôn. Cả hai diễn viên cùng đồng ý rằng mặc dù họ đã làm việc rất cật lực và cực khổ trong 3 tháng liền nhưng chính phần quang cảnh và bối trí tư nhiên của Harvard đã tạo nên tính chất xúc cảm, linh hồn của bộ phim. Đây là nơi mà cô sinh viên nghèo Jenny cảm thấy như một tòa lâu đài trong truyên thần tiên, còn đối với anh Oliver thì chính là biểu tượng cuộc sống, nơi mà nhiều thế hệ trong gia đình đã trải qua. O’neal còn nói thêm rằng bối cảnh Harvard với các sinh viên của họ, đó là một nhân vật không thể quên trong bộ phim.

Từ sau khi đóng chung trong Love Story, Ali McGraw và Ryan O’Neal chưa hề gặp lại trong điện ảnh tuy nhiên gần đây sau hơn 45 năm, họ lại tái hợp trong bộ kịch Love Letters A.R Gurney trình diễn tại nhiều thành phố khác nhau. Ông O’Neal diễn tả việc đứng trên sân khấu với bà Ali lần này như một giấc mơ trở thành thật, như lời ông nói “chúng tôi chưa hết nợ với nhau, Ali đối với tôi còn hơn bạn bè, như một người em gái. Cô ấy có lòng cảm xúc rất tự nhiên đối với người khác. Chúng tôi chưa hề bao giờ bất đồng ý kiến trong suốt thời gian bên nhau”.

Đầy lãng mạn

Buihaihung 8.0 Blogger

Love Story là cuốn tiểu thuyết lãng mạn của nhà văn người Mỹ Erich Segal. Câu chuyện ban đầu là từ một kịch bản phim mà Segal viết và ngay lập tức nhận được sự tán thành của hãng phim Paramout Pictures. Hãng phim đã đề nghị Segal sửa lại câu chuyện thành dạng tiểu thuyết để duyệt trước nội dung phim. Cuốn tiểu thuyết ra mắt đúng ngày Lễ tình nhân, 14 tháng 2 năm 1970.

Từng phần của truyện ban đầu được đăng trên tạp chí The Ladies Home Journal. Love Story trở thành tác phẩm bán chạy nhất trong năm 1970 tại Mỹ và được dịch ra hơn 20 thứ tiếng.

Love Story là chuyện tình lãng mạn, khôi hài nhưng bi thương. Chuyện kể về hai sinh viên đại học yêu nhau vượt qua những sự bất hạnh mà họ gặp phải trong cuộc đời: Oliver Barrett IV (bạn có để ý số IV không, danh gia vọng tộc đấy ^^ ) và Jenny. Họ đến từ hai thế giới khác biệt song Oliver và Jenny ngay lập tức thu hút lẫn nhau và tình yêu của họ ngày một sâu sắc.

Trải qua nhiều gian khổ, thử thách sau khi tốt nghiệp đại học và hai người quyết định kết hôn dù gặp phải sự phản đối quyết liệt của cha Oliver Barrett III ( số đó bạn ^^ ). Cuối cùng, họ đã vượt qua và có cuộc sống ổn định, khá giả hơn tuy nhiên khi đó họ phát hiện ra Jenny đã mắc bệnh bạch cầu.

Cả 2 đã chiến đấu đến những giây phút cuối cùng của Jenny và ông Barret đã đến bệnh viện xin lỗi con trai và câu trả lời chính là câu Jenny nói: “Tình yêu nghĩa là không phải nói lời ân hận” – Câu này trở lên nổi tiếng suốt nhiều thập kỷ.

Tiểu thuyết sau được dựng phim và cũng rất nổi tiếng, chỉ với khoảng gần 300 trang nhưng Câu chuyện tình yêu đã nuôi dưỡng được rất nhiều cảm xúc và ý nghĩa cho người đọc về tình yêu bất diệt của đôi bạn trẻ, quan trọng hơn là những thông điệp tác giả muốn gửi gắm về cuộc sống, sự phân hóa, bất bình đẳng trong xã hội Mỹ thập kỷ 70 thế kỹ 20. Và cuối cùng tình yêu đã chiến thắng, Tình yêu nghĩa là không phải nói lời ân hận”

Đánh giá

Nội dung - 8.8
Diễn xuất - 9
Nhạc phim - 9.3
Kỹ xảo điện ảnh - 8.8
Thông điệp truyền tải - 9.1

9

Một chuyện tình không bao giờ cũ

“Yêu nghĩa là không bao giờ phải nói nên lời hối tiếc”

User Rating: 3.7 ( 1 votes)

Bạn có thể quan tâm đến chủ đề:

Ngày đăng: Tháng Tám 31, 2018 | Lần cập nhật cuối: Tháng Bảy 26, 2019

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button