Review phim

Cuộc Sống Tươi Đẹp

Life Is Beautiful

Nội dung

Nước Ý năm 1939, chủ nghĩa phát xít với thuyết “chủng tộc thượng đẳng Arian” như căn bệnh truyền nhiễm, lây lan và ngấm sâu vào đời sống xã hội từ giới thượng lưu đến học đường. Anh bồi bàn gốc Do Thái, Guido với bản tính yêu đời và lãng mạn, đã chinh phục được trái tim cô giáo Dora. Kết quả của tình yêu đó chính là chú bé Giosue. Tai họa như một định mệnh ập xuống gia đình họ đúng vào ngày sinh nhật Giosue. Cả nhà ba người bị xô đẩy vào trại tập trung của phát xít Đức. Cuộc đời họ chuyển sang một trang mới, đau thương uất hận nhưng cũng rất bi hùng. Với bản tính lạc quan, yêu cuộc sống, người bố đã diễn giải sự đày đọa trong địa ngục quốc xã như một cuộc chơi, một cuộc thi tài giành điểm cho đứa con lên 6. Ý chí của anh đã truyền vào đứa con trai. Cuộc đời mãi mãi vẫn tươi đẹp khi ta biết sống, biết hy vọng và vươn lên giành chiến thắng…

Thể loại

12 phim hay về hạnh phúc làm thay đổi cách nhìn về cuộc sống - 12 phim hay về hạnh phúc khiến người xem phải tự hỏi như thế nào là hạnh phúc? Hạnh phúc tới từ đâu? Bằng chất liệu thực tế và cách truyền tải thông điệp sâu sắc trong mỗi bộ phim, người xem sẽ tự trả lời từng câu hỏi và tìm ra được bản ngã… Đọc thêm
10 phim hay về ý chí con người truyền tải nhiều tầng ý nghĩa - 10 phim hay về ý chí con người truyền tải nhiều tầng ý nghĩa và ẩn chứa bài học làm người sâu sắc. Đó là những con người không đầu hàng trước số phận, là những tình cảm cao đẹp giữa người với người, thâm sâu hơn là sự khẳng định cái tôi trong một… Đọc thêm
19 phim hay về cuộc sống nên xem trong đời - Cuộc sống như một tấm gương phản chiếu , u ám khi bạn có góc nhìn tiêu cực, chán nản và ngược lại đầy màu sắc nếu bạn lạc quan, tin vào bản thân, tin vào điều tốt đẹp. 19 phim hay về cuộc sống chứa đựng các bài học giá trị được truyền tải qua… Đọc thêm

Trailer

Các review được Vnwriter tổng hợp từ nhiều nguồn. Báo cáo vi phạm, bản quyền, spoiler tại trang Liên hệ hoặc Bản quyền.

Review

Sức mạnh của lạc quan và tình yêu thương gia đình

Duc Nguyen 9.2 Facebook

Bạn có đang than phiền về cuộc sống của chính mình? Bạn có đang chán nản vì mình không có tiền đi chơi mỗi cuối tuần? Bạn có đang ghen tỵ rằng những người bạn cùng lứa của mình sao lại được nuông chiều như vậy? Bạn có đang thầm trách những người sinh thành của mình và trách Chúa, “Sao tôi lại sinh ra trong gia đình này? Sao tôi lại phải gặp cảnh này?”.

Đừng than phiền nữa, hãy dành 120 phút để xem bộ phim “Cuộc đời tươi đẹp”, sau đó tôi sẽ nói với bạn. Bạn sẽ hiểu thế nào là sức mạnh của sự lạc quan, và sức mạnh của 2 chữ “gia đình”. Và tôi đảm bảo bạn sẽ không còn thời gian để than phiền nữa đâu.

Bối cảnh nước Ý thơ mộng vào năm 1939 và còn đầy hoang sơ với cây cỏ xanh rờn, những ngôi nhà gạch ống khói, những cung đường quanh co triền núi, những nông trại với gió và sự sống bạt ngàn và một thị trấn mang đậm kiến trúc cổ điển của Châu u có lẽ là thứ đã cuốn hàng vạn thưởng giả của thế kỉ XXI hút hồn ngay từ khía cạnh thẩm mỹ của “Cuộc sống tươi đẹp” cho đến tận lúc một giọng nói trầm ấm vang lên : “Đó là câu chuyện của tôi, là câu chuyện về sự hy sinh của cha tôi, là món quà cha đã tặng tôi.”

Roberto Benighi – đạo diễn và cũng là người thủ vai Guido, một người chồng luôn lãng mạn với vợ và một người cha luôn trách nhiệm với con trai. Được truyền cảm hứng từ bố mình, Benighi đã tạo nên một bộ phim đi vào lòng người nhất trong lịch sử nước Ý. Ông truyền cảm hứng cho hàng chục thế hệ kể từ năm 1997 khi bộ phim lên sóng, đó là hy vọng – thứ mà quá khó để nhìn, nghe, thấy và cảm nhận được ở một nơi tăm tối nhất.

Nhưng ông đã làm được và có lẽ cậu bé Joshua là một trong những đứa trẻ may mắn nhất trên Trái Đất khi được tặng một món quà vô giá như vậy vào sinh nhật 5 tuổi của mình.

Ở Guido toát ra phong thái đặc trưng của một thiên tài chủng người Do Thái : luôn lạc quan, luôn thích nghi, luôn can đảm và đầy sáng tạo đến tuyệt diệu.

Lần đầu tiên khi gặp nàng Dora, chàng thanh niên Guido với khí chất linh hoạt và tính cách hóm hỉnh sau khi đỡ nàng ngã trên đống rơm vàng ruộm chắc chắn đã phải lòng “cô công chúa” mà sau này sẽ là người vợ thủy chung son sắc với chàng đến tận giây phút cuối cùng. Và liền đó, những câu nói hài hước qua cách giới thiệu với điệu bộ quý tộc của Guido cũng đã làm Dora xao xuyến.

Và một loạt tình huống dở khóc dở cười diễn ra liên tiếp bởi sự can đảm của Guido nhằm đến được với “nàng Juliet” của đời mình cũng như là để mưu sinh trong tình cảnh Thế chiến thứ II đang gần đi đến hồi kết. Từ một chàng bồi bàn, cậu thanh niên Guido đã được gặp gỡ với tầng lớp tinh hoa của thị trấn từ ngài thị trưởng, hôn phu của nàng Dora, ngài bác sĩ, giáo viên trường học và đương nhiên là quản lý của khách sạn mà Guido đang phục vụ.

Cậu đã được ngài quản lý dạy bài học đầu tiên khi lấy đủ dũng khí thể hiện phương cách phục vụ mà cậu sáng tạo ra với ngài quản lý : “Cậu là người phục vụ, chứ không phải kẻ đầy tớ. Như một đóa hoa hướng dương, cậu luôn phải đứng thẳng và hướng đến Mặt Trời.”
Cậu đã cúi 90 độ để chào thực khách như phong cách của người Nhật, tuy nhiên ngài quản lý không cho phép điều đó và có lẽ nó đã cho chàng thanh niên Guido thêm dũng mãnh để đủ tinh khôn đối đầu với trại tập trung của Đức Quốc xã sau này.

Và rồi sự hóm hỉnh của Guido bắt đầu được “thả tự do” khi cậu liên tục muốn đổi vai thành những người cậu mong muốn nhằm tiếp cận nàng Dora bằng cách tráo chiếc mũ vành, một cách đặc trưng để phân biệt tầng lớp của xã hội Ý thời bấy giờ. Nhưng cho tới cuối cùng, chiếc mũ Do Thái vẫn trở về với anh, như một chi tiết muốn gửi gắm tới thưởng giả : “Cuối cùng bạn vẫn luôn là chính mình.”

Từ trường đoạn hóa thân thành thanh tra trường học, đi xem nhạc kịch Offenbach và rồi là đám cưới hụt của nàng Dora. Cậu thanh niên Guido chuyển từ trạng thái luôn phấn khích cho đến bị mất hồn khi thấy Dora làm lễ thành hôn với thương gia bị Guido trêu đùa mà bần thần cả người. Nhưng rồi Thần đèn cũng đáp lại nguyện cầu của cậu khi nàng Dora vốn không yêu người được mẹ nàng chọn lựa, lặng lẽ chui xuống gầm bàn tiệc và tặng Guido một nụ hôn say đắm cùng câu nói khiến hàng thế hệ trang nam nhi đã ngã ngửa : “Hãy đưa em đi cùng!”

Chuyện tình thơ mộng của họ có một cái kết đẹp là cậu bé đáng yêu Joshua, dù lăn lộn làm đủ thứ từ bồi bàn đến mở hiệu sách và di chuyển bằng chiếc xe đạp giản dị, tuy nhiên cả gia đình Guido luôn thường trực trên môi nụ cười yêu đời. Họ lại nhắc tôi một lần nữa về giá trị của đồng tiền : “100 triệu, 10 triệu hay 1 triệu đều có thể là nhiều hoặc ít. Tất cả chỉ phụ thuộc vào người sử dụng nó. Kẻ quản lý tốt sẽ luôn vui vẻ với những thứ ở hiện tại và ngược lại.”

Khi cuộc chiến đến giai đoạn cao trào, Đức Quốc xã muốn thủ tiêu những người Do Thái, dân tộc được cho là thông minh tới mức rất nguy hiểm cho lợi ích của chúng. Chúng lập danh sách tất cả những người Do Thái ở các địa điểm chiếm đóng và đưa hết về trại tập trung. Và từ đây, hành trình của gia đình Guido bắt đầu. Vốn là một chuyến đi chết chóc, nhưng Guido đã tạo ra một trò chơi “white lies” (Những lời nói dối trong sáng) để tặng cho con trai món quà sinh nhật bằng tinh thần ý nghĩa nhất mà Guido có thể làm được.

Guido đã sử dụng 2 yếu tố để động viên cậu con trai trong suốt cuộc chơi mà mình tạo ra là “con thỏ – củ cà rốt” và “tính chính trực”. Củ cà rốt chính là phần thưởng chiếc xe tăng thật ngoài đời với “con thỏ trong sáng” Joshua và hằng ngày luôn giảng giải cho Joshua về việc tuân thủ luật chơi để giành chiến thắng với 1000 điểm, đó chính là cơ sở của sự chính trực mà Joshua có lẽ sẽ có được khi trưởng thành.

“Nếu nói mãi một điều không thật hằng ngày, rồi một ngày nó sẽ thành sự thật.” – Trùm phát-xít Hitler đã từng nói như vậy.

Với tâm hồn trong sáng, cậu bé Joshua đã tin như vậy từ lúc ở trại cho tới lúc thấy quân giải phóng tiến vào và 1 chiến sĩ đang nở cụ cười đã đón cậu bé đang tròn vo đôi mắt lên chiếc xe tăng thật.

Hình ảnh người lính giải phóng gợi cho tôi nhớ một đoạn thoại kinh điển trong phim “Nhà độc tài vĩ đại” : “I’m sorry, but I don’t want to be an emperor. That’s not my business. I don’t want to rule or conquer anyone. I should like to help everyone if possible; Jew, Gentile, black man, white. We all want to help one another. Human beings are like that.” (Tôi xin lỗi, nhưng tôi không muốn trở thành một hoàng đế. Đó không phải là việc của tôi. Tôi cũng chẳng muốn thống trị hay chiến thắng bất kì ai. Tôi nên phải giúp đỡ mọi người càng nhiều càng tốt : người Do Thái, người không mộ đạo, người da đen, người da trắng. Chúng ta đều muốn giúp đỡ ai đó. Nhân văn chính là như vậy).

Trong quá trình ở trại, 2 lần Guido đã trốn vào phòng phát thanh để gửi lời yêu thương và 1 bài hát Opera của Ý đến “cô công chúa” của mình đang ở khu vực tập trung của phụ nữ. Và thêm lần nữa Guido đã chứng minh rằng sự lạc quan luôn tồn tại ngay ở cả khoảnh khắc đen tối nhất, nó luôn nằm trong tâm trí và ai cũng có thể trở nên yêu đời nếu biết mở khóa cảm xúc tích cực của bản thân.

Một chi tiết nữa là Guido đã rất giỏi khi tạo được sự tin tưởng với những người mà anh muốn. Ngài bác sĩ là 1 trong số đó, khi ngài bị Đức Quốc xã buộc đến trại tập trung phục vụ cho chúng, ngài đã 4 tháng ngủ không ngon khi phải gián tiếp giết đi rất nhiều người Do Thái, một thứ tội lỗi không thể tẩy rửa trong tâm can. Khi gặp lại Guido ở trại, ngài đã sử dụng lối đánh đố của hai người từng chơi khi ở thị trấn để gợi ý cho anh về việc tàn sát trẻ em người Do Thái nhằm cứu sống cậu bé Joshua.

Với dáng vẻ hoạt bát, khiếu hài hước và sự tận tụy trong mọi việc làm, Guido đã có được sự tin tưởng tuyệt đối ở ngài bác sĩ như thế. Tiếp theo là những người bạn cùng phòng trong tại tập trung, dù họ không có được điệu bộ lạc quan như Guido, nhưng họ cũng hiểu việc Guido luôn động viên con trai mình “chiến thắng trò chơi” thay vì “về nhà với mẹ để ăn mứt” có ý nghĩa lớn lao thế nào. Và mỗi ngày họ cũng hưởng ứng vào trò chơi của Guido nhằm giúp Joshua sống sót qua cái hỏa ngục này. Nó cũng là nền tảng cho sự bền gan của Josua trưởng thành sẽ có được.

Và dường như người Do Thái luôn sử dụng một mật mã nào đó để truyền tin cho nhau những điều bí mật, nó lan truyền qua nhiều thế hệ và tạo cho họ thói quen động não. Chính thói quen đó, cho họ sự sáng tạo vô tận để làm những việc không tưởng. Từ những loại mật mã như mã Morse, mã nhị phân (binary code), mã thập phân (decimal code),…cho tới những câu chuyện kì dị như của ngài bác sĩ đều được sử dụng triệt để nhằm truyền tin mật cho nhau trong thế chiến I và II. Và ngày nay các tỉ phú người Do Thái chiếm 40% trên toàn thế giới, 2 người trẻ nhất là Mark Zuckerberg và Dustin Moskovitz đã chứng minh cho thế giới thấy dân tộc họ có được trí tuệ siêu việt nhờ cách dạy dỗ độc đáo ngay từ tấm bé.

Cuối cùng khi cuộc chiến kết thúc, cậu bé Joshua đã sống sót nhờ 2 yếu tố động viên mà bố mình đã luôn nhắc nhở cùng với một món quà mà có lẽ không còn đứa bé nào khác trên thế giới nhận được ngoài Joshua. Bố cậu đã hy sinh để cậu yên lặng ngồi trong tủ sắt đến lúc quân giải phóng tới. Nhưng cậu còn quá nhỏ để hiểu được bản chất của mọi việc, nhưng chính ra sự ngây thơ đó đã cho cậu một tuổi thơ đúng nghĩa. Và Guido đã làm rất tốt trách nhiệm một người cha của mình, anh không có nhiều vật chất nhưng vẫn luôn đảm bảo cho Joshua học được những điều tốt đẹp trên thế giới mà không “nhuộm đen” tâm hồn của cậu bé. Điều không tưởng mà chỉ có các thiên tài mới làm được.

“Người ta luôn nghĩ rằng một người với sự cuồng loạn về tâm thức là đau khổ. Tôi thì nghĩ rằng cuồng loạn có thể là một lối thoát. Nếu mọi thứ không hề tốt đẹp, bạn sẽ muốn mường tượng ra một thế gian tốt đẹp hơn nó vốn có.” – John Nash (A beautiful mind, Nobel 1994, Abel 2015, 13/06/1928 – 23/05/2015).

Đánh giá

Nội dung - 9.4
Diễn xuất - 9.2
Nhạc phim - 8.5
Kỹ xảo điện ảnh - 8.4
Thông điệp truyền tải - 9.3

9

Cảm động

Sức mạnh của lạc quan và tình yêu thương gia đình

User Rating: 4.25 ( 1 votes)

Bạn có thể quan tâm đến chủ đề:

Ngày đăng: Tháng Chín 4, 2018 | Lần cập nhật cuối: Tháng Bảy 27, 2019

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button