My PostWriter

Lạc tênh

Những ngày dài nhạt, những ngày nắng gắt chói chang rải đầy trên vai, trên mũ, trên từng thớ tóc bay bay mới thấy bản thân đáng thương, quá đỗi tội nghiệp. Cần một vòng tay siết chặt, cần 1 cái ôm vỗ về nhưng đã lâu quá đỗi, trống đến vắng tênh.


Mông lung nhớ nhớ quên quên, từng lát cắt cuộc sống tưởng khó khăn vượt qua thì vẫn một mình một mái chèo, bơi ngược ngược xuôi xuôi. Ai đâu bên cạnh, ai đâu dìu bước cô liêu.


Ta tự thương ta, ta sợ người giả vờ thương ta trong khoảng thời gian định hình trước, dẫu dài hay ngắn rồi rời bỏ ta đi vào một ngày nắng đẹp rải đầy trên nhiều tầng cây xanh, trên vai áo mỏng manh khẽ run.Thanh xuân nào còn giữ mãi, thời gian nào còn đong đầy.


Ta. chỉ có thể ủ ấp yêu thương ta, vào bất cứ ngày nắng hay mưa dông.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button