Sách mới

Chuyện Kể Trăng Nghe

sach-chuyen-ke-trang-ngheChuyện Kể Trăng Nghe

Tác giả: Shin Kyung Sook
Phát hành: 08-2016
Thể loại: Sách Văn Học – Tiểu Thuyết
Nhà xuất bản: NXB Hà Nội
Nhà phát hành: Nhã Nam
Số trang: 163
Quốc gia: Hàn Quốc

Đôi chút về tác giả :

Nhà văn Shin Kyung Sook sinh năm 1963, trong một gia đình nghèo sống tại một ngôi làng nhỏ ở miền Nam Hàn Quốc. Không có điều kiện vào trường trung học, mười sáu tuổi cô lên Seoul lao động kiếm sống. Cô khởi nghiệp viết văn năm 1985 và sớm gặt hái nhiều thành công. Với Hãy chăm sóc mẹ Shin Kyung Sook đã trở thành nhà văn châu Á nổi tiếng bậc nhất năm 2009.

Giới thiệu sách :

“Ngẫm lại, những câu chuyện này luôn được viết dựa vào một vài khoảnh khắc nào đó. Khoảnh khắc của bình minh, của chuyến du lịch, những khoảnh khắc diễn ra trong đời sống thường nhật, khi đọc sách, hay khi chúng ta – bạn và tôi – gặp gỡ. Có vẻ như tôi đã kịp ghi lại hai mươi sáu lần lóe lên lấp lánh của những khoảnh khắc mình từng lưu lại một chút trong đời.

Những câu chuyện nhẹ như không mà tôi đã kể trước cho trăng nghe đây, nếu có thể, tôi hy vọng cũng sẽ mang lại cho bạn nụ cười vui vẻ. Một ngày xuân đi tìm phòng trọ, một lúc nào đó ngồi chỉnh sửa hồ sơ lý lịch, hay những khi cảm thấy chỉ đơn độc một mình, bận lòng bởi những chuyện ngoài ý muốn, tự trách mình tại sao lại như thế hoặc khi suy nghĩ muốn từ bỏ dâng trào trong bạn… tôi hy vọng hai mươi sáu câu chuyện này cũng sẽ như ánh trăng, len lỏi giúp bạn tỏa sáng.”

Cảm nhận từ bạn đọc :

Mình không cố tình đọc quyển này sớm như này đâu. Em nó chỉ vừa về nhà hôm trước, hai hôm sau đã nằm yên trong túi theo mình ra ngoài, rồi trong lúc chờ đợi quá lâu mà mang ra đọc. Những chuyện kể cho Trăng nghe lại nhỏ nhắn như thế nên cứ như vậy mà làm một vị khách qua đường ghé vào, lắng nghe cùng Trăng vài ba câu chuyện.
Nếu Trăng hỏi sau khi đã cùng Trăng nghe kể chuyện rồi thì lòng mình cảm thấy ra sao, có điều gì muốn nói với Trăng không thì quả thật là có đó. Đầu tiên là về bìa sách. Bìa sách dễ thương quá Trăng nhỉ, trên cái nền xanh sao là xanh điểm lên lốm đốm chấm vàng, mà trong đó cái chấm vàng to nhất chính là Trăng đấy. Rồi lại còn có cả Mèo nữa. Mèo ngồi đó từ bao giờ, đã nghe được bao chuyện, chắc không có chuyện giữa chừng ngủ gật mất đâu nhỉ?

Bìa sách như thế còn làm mình liên tưởng đến một cuộc hẹn bí mật giữa đêm khuya. Mèo ta êm ái lẩn ra khỏi nhà qua lối cửa sổ, băng qua khoảng sân trước bằng những bước nhẹ nhàng rồi phóng vụt lên bờ tường không một tiếng động. Giữa lúc Mèo còn đang định đi đến chỗ hẹn thì hóa ra Trăng đã đến tận nhà tìm Mèo rồi. Và Cây Lý sum suê những chùm trái sáng bóng lên trong đêm khe khẽ xào xạc trong làn gió đêm đang đến. Và Mây lững thững trôi ngang trời, bảo rằng Trăng hãy nhanh nhanh lên nhé, cùng Mèo nghe kể chuyện xong thì hãy về ngay. Vì Bầu Trời không thể vắng Trăng quá lâu được đâu.

Trăng hỏi mình tại sao lại biết cái cây đó là Cây Lý à? Vì ngày xưa trong sân nhà mình cũng có một Cây Lý và vào buổi tối thì những chùm trái của nó sáng bóng lên như những ngọn đèn nhỏ, khiến người ta ngỡ ngàng biết bao khi lần đầu nhìn thấy. Mà cái cây này đây, rõ ràng cũng có những chùm trái sáng bóng như thế, nhìn thấy rõ ràng như thế trong đêm tối nên chắc chắn phải là Cây Lý rồi, không sai được đâu.

Thứ hai là về cái cảm giác luôn hiện diện xuyên suốt trong lòng mình lúc cùng Trăng nghe kể chuyện. Thật khó nói thành lời. Nó giống như cái cảm giác nhẹ nhõm thanh thản khi nhìn mưa xuân đến, biết rằng cây cối ngoài kia sẽ nhờ thế mà đâm chồi tốt tươi. Nó cũng giống như cái cảm giác yên tâm biết bao khi mình đang trên đường trở về nhà trong cơn mưa bão, biết rằng đâu đó trên mặt đất này vẫn còn một chốn thuộc về mình. Và nó cũng giống cả việc mình ngồi lì trong nhà suốt một ngày mưa, làm đủ mọi thứ linh tinh vụn vặt cho căn nhà của mình, thỉnh thoảng lại ngừng tay ngắm mưa ngoài cửa sổ và để cho cốc nước ấm chầm chậm trôi xuống xoa dịu cổ họng mình. Cái cảm giác ấy nó giống như thế đấy. Một sự dễ chịu tuyệt đối, hoàn toàn. Không đòi hỏi phải được thêm hay bớt đi một phần nào trong cuộc sống mình đang có, đang được ban cho.

Nhưng Trăng ơi, lạ lùng làm sao là giờ đây, khi ngồi viết những dòng này, mình hầu như không còn nhớ gì nhiều về những câu chuyện đã được nghe. Cái đọng lại trong mình không phải hình ảnh mà là cảm giác. Rằng thì là mình đã nghe kể chuyện và mình cảm thấy dễ chịu và hài lòng vì điều đó, chỉ thế mà thôi. Những mẩu chuyện nhỏ viết ra dành riêng cho Trăng dường như từ chối lưu lại trong trí nhớ của vị khách không mời là mình. Hẳn chúng đã nương theo cơn gió, bay lên trời cao, ở mãi bên Trăng.

Những khoảnh khắc bất chợt được ghi lại, những con người tình cờ gặp gỡ, những câu chuyện tưởng như chẳng có ý nghĩa gì, những phong cảnh tạo ra từ câu chữ,… Tất thảy, tựa như một cuộc dạo chơi đơn độc của người viết, chỉ có ánh trăng trên cao kia làm bạn đồng hành.

Hãy tạm quên, một Shin Kyung Sook của Hãy Chăm Sóc Mẹ, cả Shin Kyung Sook của Ở đâu đó có điện thoại gọi tôi, và thậm chí dù chưa đọc Cô gái viết nỗi cô đơn mình cũng chủ quan cho rằng bạn cũng không cần phải nhớ đến nó đâu.

Cô ấy đã thu mình lại, cô ấy đã bước lùi về sau, cô ấy đã im lặng, thật im lặng và chậm rãi, thật chậm rãi, để kể cho Trăng kia, và biết đâu đấy là cả chúng ta, những mẩu chuyện này.

amarantine24

Bạn có thể quan tâm đến chủ đề:

Ngày đăng: Tháng Chín 13, 2016 | Lần cập nhật cuối: Tháng Hai 6, 2018

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button