Tình yêu

Tình yêu và duyên số

Chúng ta hay tin vào chuyện duyên số. Duyên số là điều chúng ta tin cho sự gặp gỡ, chia ly rồi lại tái hợp. Gặp ai, yêu ai, lấy ai đều nằm trong hai chữ định mệnh đó.

Hầu hết chúng ta đều muốn có được thứ tình yêu nắm lấy nhau là sống đến bạc đầu, nhưng lại sống trong một thời đại mà lên giường với nhau rồi vẫn không có kết thúc tốt đẹp.

Đối với một người đàn ông mà nói, điều khó thực hiện nhất chính là “Trong thời điểm anh không có khả năng vật chất nhất, lại gặp được cô gái anh muốn chăm sóc cả đời”. Đối với một người con gái thì đáng tiếc nhất chính là “Trong độ tốt đẹp nhất gặp phải một người đàn ông mà mình không đợi nổi”!

Thực ra, phụ nữ còn có lúc bất lực hơn ấy là khi “đến tuổi chẳng thể chờ được gặp phải người đàn ông không có khả năng vật chất”; mà đàn ông thì bi ai hơn ấy là khi “tới lúc có khả năng vật chất rồi thì lại không còn có cô gái đơn thuần thật lòng muốn ở bên bạn nữa”.

Viêc ” một người đàn ông không có vật chất gặp một người con gái anh ta muốn chăm sóc cả đời” , hay ” người phụ nữ đến tuổi không thể mãi chờ một người đàn ông chưa đủ khả năng”…nghe thì buồn đấy, nhưng rồi cũng giống như tình đầu, tất cả sẽ trôi qua theo thời gian và khói thuốc cả. Lâu hay mau, nhanh hay chậm thì nỗi buồn cũng sẽ vơi và ký ức sẽ phai. Và đến lúc, ta sẽ nhận ra là, ta thực ra đã không đau như ta vẫn từng nghĩ.

Vì mỗi người trên đời này, có rất nhiều “một nửa” của mình. Con người là sinh vật hay thay đổi theo hoàn cảnh, và đến khi chiếc áo cũ đã chật, mảnh ghép cũ không còn vừa, thì họ sẽ đi tìm một mảnh ghép khác. Nghe thì tàn nhẫn, nhưng khi cả hai chưa đủ điều kiện lo cho bản thân và cho đối phương thì quá sớm để nói 2 chữ ” cả đời”. Nhiều cuộc tình chia tay sau 10 năm yêu đương, thậm chí tan vỡ sau khi đã về chung một nhà, chỉ vì có tình yêu thôi là chưa đủ. Lúc đó còn buồn hơn, còn đau hơn là ngay từ đầu đã không đến với nhau được.

Bởi vậy, yêu không phải chỉ có tình cảm là đủ, mà nó còn là một quá trình dài lựa chọn, cân nhắc và quyết định. Duyên đến bất ngờ nhưng giữ được mới khó. Do vậy, cứ tìm “duyên” đi. Trăm cái “duyên” tới, giữ lại được mười và cuối cùng lựa chọn chỉ được một, và trở thành ” phận “. Nhưng nếu không mở lòng và tìm kiếm thì ngay cả cái chữ ” duyên” nó cũng sẽ rất xa vời. Va vấp nhiều mới biết yêu người sau, mới biết sợ đau mà học cách trân quý, không phải quý những thứ đã bám bụi mà quý con người chưa biết mặt nào đó chờ mình sau cánh cửa tương lai.

Còn thế nào là mở lòng mình? Đó là phải học được cách quên đi quá khứ không nên nhớ, học được cách buông bỏ những đau buồn đã qua và cũng làm sao đó để bản thân mình trở nên mềm mỏng hơn trước. Bằng cách nào ư? Hãy đọc sách nhiều, nghe nhạc, chịu khó giao tiếp với bạn bè, nhìn cuộc đời bằng góc nhìn tích cực. Đảm bảo chúng ta sẽ luôn tràn ngập những điều may mắn trong cuộc sống nhờ vào cách đón nhận mở lòng của mình. Còn không, chúng ta sẽ không bao giờ thấy được mà chỉ biết trách móc hối hận.

Có những người đau quá lâu, buồn quá sâu để đến khi 10, 20 năm sau vẫn ôm khối sầu mà lẻ bóng, vẫn chung thủy với chút tình mọn cũ kỹ. Không biết nên phục họ chung thủy hay trách họ dại khờ, nhưng chắc hẳn rằng không kẻ lý trí nào làm vậy. Kẻ khôn ngoan thì phải biết cách từ bỏ.

Vậy nên rốt cuộc, duyên thì đến nhiều đấy, bạn có giữ nổi hay nhận ra hay không mới là vấn đề.

 

Bạn có thể quan tâm đến chủ đề:

Ngày đăng: Tháng Mười Hai 22, 2016 | Lần cập nhật cuối: Tháng Hai 2, 2018
Back to top button