List sách hay

Những trích dẫn sách hay nhất mọi thời đại (phần 3)

Những câu trích dẫn hay từ sách luôn có sức hút khó cưỡng đối với người yêu thích đọc sách, đôi khi có sức mạnh lan tỏa làm thay đổi cuộc đời người đọc. Dưới đây là những trích dẫn sách hay nhất mà Vnwriter tổng hợp từ những tựa sách nổi bật nhất:

Xem lại phần 1 và phần 2 :

50 Điều Trường Học Không Dạy Bạn

Xem giá bán

Nếu ta mất đi một thứ, đó là vì cuộc sống cho ta cơ hội hiểu được cái đã mất quan trọng với ta thế nào. Nếu cuộc sống cho ta một thứ, là vì nó cho ta cơ hội để trân trọng những gì ta đang có. Cuộc sống cho ta cơ hội để sống. Đừng trông chờ cuộc sống phải cho ta điều ta muốn, hãy chủ động giành lấy.

Tất cả chúng ta nên có một chiếc gương, dù hình dáng và kích cỡ ra sao, để biết chúng ta đang mặc gì và trông như thế nào trước khi ra khỏi nhà, vì điều đó góp phần làm nên “thương hiệu” của riêng bạn.

Đọc review

Những Cô Em Gái

Xem giá bán

Tôi là Rimbaud nửa mùa, chỉ biết làm thơ ca tụng tình mình: Hạt mưa nằm ngủ trong mây Lửa kia chen chúc ngủ đầy hộp diêm Mặt trời ngủ gật mỗi đêm Chân anh ngủ trước nhà em mỗi ngàỵ

Tối đó, sau khi ở nhà nhỏ Quyên về, tôi hứng khởi vào bàn, ngất ngây phóng bút: Có một kẻ làm ta đau khổ Còn hơn đời chẳng vấn vương ai Lũ lụt tình anh xin chịu hết Chớ để lòng như suối cạn hoài.

Đôi khi ta vẫn Rong chơi một mình Chợt hay phố xá Bỗng dưng rộng thênh Khiến cho ta nhớ Một người không quen. Ở trong xa cách Một đôi vai gầy Ở trong tan vỡ Nụ cười thơ ngây Ở trong mờ tối Em ơi sáng đầy.

Chiều nay tôi nằm bệnh Em không buồn ghé thăm Nhưng đêm nay trong giấc mơ tôi Thể nào em cũng đến Như em đã từng đến bao lần Những lần em đến Em chẳng mang theo nón che đầu Chẳng có áo đi mưa Cũng chẳng khăn quàng cổ Nếu mưa cứ rơi vào giấc ngủ Ướt em tôi còn gì ! Thiên tài buồn nhưng thiên tài rộng lượng: Đêm nay mưa cứ rơi Miễn là đừng làm em tôi ướt áo Miễn là đừng làm em tôi ướt tóc Miễn là đừng rơi vào giấc mơ tôi đang ngóng chờ Còn thì mưa cứ ướt Dù đấy là lòng tôi Có hề gì Giữa cơn đau, nghĩ đến em Là lò

Áo trắng ai về qua ngõ xa Hay làn sương mỏng sắp trôi qua Trái tim em đập ngoài xa vắng Sao trái tình tôi rụng trước..

Tôi là chàng chăn cừu cô đơn lang thang trên đồng cỏ Đêm không biết làm gì, ngồi đếm sao thưa Có những lúc buồn không sao ngủ được Mơ hồ tiếng ai trong tiếng gió lùa Trời đất rộng sao đường đời quá hẹp Lối đi nào để đến giấc mơ xanh? Tôi là chàng chăn cừu cô đơn lang thang trên đồng cỏ Dẫu chết đi, tình ái lại sinh thành…

Tôi là hòn sỏi buồn Lăn qua cuộc đời bằng những vòng hiu quạnh Chiều nay chợt biết chỗ dừng chân. Người con gái tóc dài che mặt Em đến từ đâu và em sẽ về đâu Tôi ở lại với lần đầu gặp gỡ Xin chiều đừng qua mau. Tôi là kẻ ngu ngơ bị tình yêu đánh lưới Những sợi tóc nào đan kín giấc mơ tôi? Tôi đã gặp hàng ngàn gương mặt Chiêm bao sao chỉ một người?

Đêm qua và đêm nay Và nghìn đêm về trước Ta đi trên phố này Ta đi trên phố khác Hỡi nghìn cái cửa sổ Rồi khép vào bên trong Có thấu tình ta không Có thấu tình ta khổ? Cửa hàng nghìn khép lại Tất cả một đêm nay Có lòng ta rồ dại Mở ra muôn ngàn ngày..

Đọc review

Hoa hồng xứ khác

Xem giá bán

Tôi mặc chiếc quần vía của Bá, dây nịt của Hòa, xỏ đôi giày mới mua của Ngữ. Thằng Nghị thì đưa tôi mượn chiếc đồng hồ Seiko và chiếc Honda của nó. Nói tóm lại, ngày tôi đến với mối tình đầu, chỉ có chiếc áo sơ mi là của chính tôi, nếu không kể trái tim đang đánh lô tô trong ngực. Vậy đó, tôi đi.

Chính nó không làm gì mới nguy hiểm! Thằng Nghị hơn người là ở chỗ đó. Nó không phơi gan phơi ruột ra ngoài như tụi mày. Tụi mày là lửa. Nó là than. Lửa cháy một hồi rồi tắt. Còn than thì cứ ngun ngún cháy hoài. Chừng nào nó đốt em Gia Khanh thành… tro, nó mới thôi cháy!

Hòa tức muốn nổ đom đóm mắt. Nó nghiến răng ken két và thu nắm tay lại dứ dứ trước mặt: – Nè, nè, mày đừng có bôi bác thằng bạn quý của mày nghe chưa! Mắt tao là mắt lé, nhưng thuộc diện… lé kim, dễ thương hết biết! Tụi con gái thường kháo nhau “nhất mắt lé kim, nhì má đồng tiền”. Mày là “giáo sư” mà mày cóc biết gì hết!

Rồi Bá quay sang tôi, xuýt xoa: – Như thằng Khoa vậy mà khỏe. Suốt đời giữ lòng thanh tịnh, không để nữ sắc quấy rầy, ăn ngủ điều độ, học hành tiến bộ, cha mẹ vui mừng, bạn bè mến mộ…

“Đêm đêm ra đứng bờ ao. Trông cá, cá lặn, trông sao, sao mờ…”. Nghe xong, tôi hết ngờ vực ngay. Và tôi phục “người xưa” sát đất. Họ đứng suốt đêm bên bờ ao để làm thơ mà không sợ mỏi chân. Cũng không sợ muỗi cắn. Hèn gì họ làm thơ hay ghê!

Mày không được ghét bọn con gái, hiểu chưa! Phải thương tụi nó nhiều vào! Thấy đâu thương đó, thấy ít thương ít, thấy nhiều thương nhiều. Nếu ghét tụi nó, mày nên chọn nghề khác. Nghề uốn tóc chẳng hạn. Tụi nó muốn tóc cúp vô thì mày uốn quăn ra, tụi nó muốn tóc xù thì mày chơi tóc tém, tụi nó khoái tóc dài, mày chơi mốt… ni cô. Còn đã đi theo cái nghiệp văn thơ thì phải thương con gái. Đó là… bổn phận.

Anh về để áo lại đây Để khuya em đắp gió tây lạnh lùng Gió lạnh lùng lấy mùng mà đắp Để áo anh về đi học kẻo trưa. Lần này, Ngữ chưa kịp mở mắt, tôi đã buột miệng trầm trồ: – Hay ghê! Ngữ phổng mũi: – Đấy! Muốn làm văn nghệ phải thuộc những câu ca dao “ướt át” như vậy. Mày cứ bị ám ảnh bởi cá chuồn, cá trích hoài làm sao làm văn, làm thơ hay được!

Đọc review

Buổi chiều Windows

Xem giá bán

Dĩ nhiên so với Cúc Hương, “cái” của Thục nhẹ hơn. Xuyến thừa hiểu điều đó. Bệnh của Thục là bệnh tưởng, bệnh của Cúc Hương mới là bệnh thật. Thục chỉ vỡ mộng, Cúc Hương mới vỡ… tim. Sau vụ này, cần phải format lại trái tim con Cúc Hương như người ta vẫn định dạng lại những chiếc đĩa nhiễm virus! Xuyến buồn buồn nhủ bụng.

Thục chớp mắt: – Tao thấy anh Vân với nhỏ trước nay đâu có vẻ gì thân mật, thậm chí có lúc tao còn thấy hai người cãi nhau đỏ mặt tía tai nữa, sao bây giờ bỗng dưng họ lại làm đám cưới? Xuyến nhún vai: – Mày… còn nhỏ, làm sao hiểu được ba chuyện phức tạp này! Phải kinh nghiệm đầy mình như tao thì mới biết tình là tình nhiều khi không mà có, tình là tình nhiều lúc có như không…

Suy cho cùng “chuyện tình” giữa Thục và nhà thơ Tóc Mây chỉ là “sản phẩm” của hai con quỷ Xuyến và Cúc Hương. Tụi nó khơi khơi dựng lên một mối tình tưởng tượng rồi gán ghép cho Thục. Ngây thơ và đa cảm, dần dần Thục bị cuốn vào trò chơi. Rồi trí tưởng tượng phong phú đã góp phần thúc đẩy Thục đi xa hơn vào những giấc mơ. Chỉ đến sáng nay, trên đường từ toà soạn Tuổi Hoa trở về, cuộc phiêu lưu tâm hồn kia mới thực sự chấm dứt với Thục. Và nó kịp nhận ra sự phi lý trong nỗi buồn vừa thành thực lại vừa giả tạo của mình.

Đọc review

Nữ sinh

Xem giá bán

Xuyến hừ mũi: – Mày nói lạ! Tao chỉ “quản lý” chuyện học tập thôi chứ ba cái chuyện tình cảm làm sao tao “quản lý” nổi. May mà nó tỏ tình với mày chứ nó tỏ tình với tao, tao cũng chịu chết chứ biết làm sao!

Xuyến giơ hai tay lên trời: – Thật tao chưa thấy ai như Hùng quăn. Nó yêu người ta mà cứ như bọn găng-tơ: “Giơ tay lên! Chọn một trong hai: yêu hay là chết!”.

Đọc review

Bồ Câu Không Đưa Thư

Xem giá bán

Thì tình yêu cũng là một dạng của… chiến tranh. Luật chơi đều giống nhau. Có điều chiến tranh thì vũ trang bằng súng ống, chất nổ. Còn “vũ khí” của tình yêu là chất… ngọt như xoài, mận, chocolate, kẹo dừa….

Có gì đâu mà không hiểu! – Cúc Huơng nháy mắt – Tao ham ăn nhưng mà tao có… duyên! Xuyến phì cười: – Duyên của mày là duyên… Hà Bá! Nếu mày có duyên, tại sao bọn Phong Khê, Phán củi, Hoàng Hòa không đi theo mày mà lại thi nhau nhào vô con Thục? – Dễ hiểu thôi! – Cúc Hương tặc lưỡi – Con Thục hiền lành, lại khù khờ, thằng con trai nào mà chẳng thích rước nó về nhà để… sai vặt. Chẳng hạn chàng lớp trưởng nhà mình mấy ngày nay rề rà qua đây cũng cốt để sau này sai con Thục giặt đồ, đi chợ, nấu ăn, rồi đấm lưng, cạo gió…

Thục đỏ mặt, mỉm cười không đáp. Nghĩ đến lúc gặp mặt Phong Khê, tự nhiên Thục cảm thấy xao xuyến khôn tả. Trước đây, bị Xuyến cấm cản, Thục nóng lòng biết mặt anh ta kinh khủng. Bây giờ, Xuyến đã “bật đèn xanh”, Thục lại tần ngần nửa muốn nửa không. Thục không làm sao giải thích được sự mâu thuẫn trong lòng mình. Hay là Thục sợ khi gặp mặt anh chàng Phong Khê bằng xương bằng thịt, niềm vui rộn ràng sẽ biến thành nỗi thất vọng sâu xa như Xuyến nói? Có phải vậy không, Thục cũng không biết nữa!

Nó biết Xuyến và Cúc Hương chỉ xem tất cả những chuyện đang xảy ra như một trò đùa không hơn không kém. Nhưng riêng Thục, câu chuyện về anh chàng Phong Khê cứ bắt nó vẩn vơ nghĩ ngợi và không hiểu sao những lúc nghĩ đến anh, nó lại cảm thấy bâng khuâng xa vắng, mặc dù cho đến tận giờ phút này, nó vẫn chưa biết anh là ai và mặt mũi anh tròn méo thế nào.

Đương nhiên rồi! – Xuyến phì cười – Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, còn cái miệng là cửa chính. Mình không cho hắn nhảy qua cửa sổ, chứ còn cửa chính thì tha hồ. Ổi, xoài, bưởi, mận gì đều qua được tuốt!

Mày ngốc quá! Tên Phong Khê tặng cho nó là tặng trái tim. Còn trái ổi là tặng cho bạn nó, tức là tụi mình. Con Thục hưởng phần tinh thần, còn tụi mình hưởng phần vật chất! Tóm lại, đứa nào cũng có phần!

Đọc review

Khu Vườn Bí Mật

Xem giá bán

Mẹ tôi vẫn bảo có hai điều tồi tệ có thể đến với một đứa trẻ, đó là không bao giờ có được điều mình muốn, hoặc là luôn luôn có những điều mình muốn.Nhưng chính bà cũng không hiểu cái nào tệ hại hơn.

Con bé xiết chặt hai bàn tay trước niềm vui thuần khiết rồi ngước nhìn bầu trời, bầu trời ấy vừa xanh ngăn ngắt vừa phơn phớt hồng, pha chút ánh ngọc trai lẫn trong màu trắng nõn nà và rồi tràn ngập ánh sáng của tiết xuân, đến nỗi con bé cảm thấy nó muốn tự mình huýt sáo và hát vang lên, biết rằng các con chim hét, chim ức đỏ và cả chim chiền chiện cũng khó lòng mà nén nổi điều đó.

Dickon, anh thật tốt, đúng như lời Martha đã nói về anh. Tôi rất thích anh, và anh trở thành người thứ năm rồi đấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể thích những năm người. Dickon ngồi tì lên gót chân, giống cách Martha vẫn ngồi trong khi đánh bóng chiếc ghi lò. Cậu ấy trông thật ngộ và vui tính, Mary nghĩ bụng, với đôi mắt to xanh biết, hai má đỏ hồng và chiếc mũi hếch đầy mãn nguyện của cậu. – Cô chỉ yêu quý có năm người thôi sao? Bốn người kia là những ai vậy? – Mẹ anh và Martha, – Mary đếm họ trên các ngón tay của nó, – rồi chim ức đỏ và ông Ben Weatherstaff. Dickon cười ngặt nghẽo đến nỗi nó phải vội đưa tay bịt miệng để ngăn tiếng cười lại. – Tôi biết cô nghĩ tôi là một đứa kỳ quặc, nhưng tôi cho rằng cô mới là cô nàng bé nhỏ kỳ quặc nhất mà tôi từng thấy.

Đừng làm chúng ngăn nắp quá, – Mary nói vẻ lo âu. – Nếu chúng ngay ngắn đâu ra đấy thì còn gì là một khu vườn bí mật.

Nó đây, – con bé nói, – khu vườn bí mật ấy đây, và tôi là người duy nhất trên đời muốn nó sống lại.

Tôi không cần biết, tôi không cần biết! Không ai có quyền tước đoạt nó khỏi tôi, chừng nào tôi còn quan tâm tới nó thì họ không được phép. Họ đang bỏ mặc cho nó chết và khóa kín nó lại. – Và nó ngừng lại vẻ đấy xúc cảm, đưa hai bàn tay bưng mặt và khóc nức nở. Thật tội nghiệp cho Cô chủ Mary bé bỏng.

Đọc review

Vnwriter

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button