List sách haySách theo tác giả

Những quyển sách hay nhất của Annette Herfkens

192 Hours – Giành Giật Sự Sống Từ Chuyến Bay Định Mệnh là quyển sách nổi bật của Annette Herfkens. Độc giả sẽ tìm thấy ở đây những trải nghiệm cá nhân và cách mà Annette dùng trực giác, sự tập trung và hiểu biết để chỉ dẫn bản thân, vượt lên những cơn đau, sự mất mát để giành lại sự sống của mình.

*Hiện tác giả Annette Herfkens chỉ mới xuất bản 1 quyển sách, hệ thống sẽ cập nhật ngay khi tác giả ra sách mới.

192 Hours – Giành Giật Sự Sống Từ Chuyến Bay Định Mệnh

Xem giá bán

Trước khi ra mắt bạn đọc Việt Nam, 192 Hours đã nhận được sự đón nhận nồng nhiệt của độc giả Mỹ và những người quan tâm trong lần ra mắt hồi tháng 1-2014. Câu chuyện rất thật về sự sống sót kỳ diệu của Annette Herfkens sau tai nạn máy bay thảm khốc vào năm 1992 tại núi Ô Kha, thuộc xã Sơn Trung, huyện Khánh Sơn, tỉnh Khánh Hòa chính là chìa khóa làm nên sức hút của cuốn tự truyện này.

NGÀY ĐỊNH MỆNH VÀ 192 GIỜ TẠI NÚI Ô KHA

Cách đây 22 năm, Annette Herfkens là cô gái Hà Lan xinh đẹp và giỏi giang, chưa đầy 30 tuổi Annette đã gần như đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp và cuộc sống: một công việc uy tín trong một ngân hàng hàng đầu thế giới mang lại cho cô thu nhập rất cao; đam mê công việc giao dịch quốc tế và thưởng thức cuộc sống ở nhiều châu lục; có một tình yêu gần chục năm và cũng là mối tình đầu tiên. Annette khiến không ít người, trong đó có cả phái mạnh phải ghen tỵ lẫn ngưỡng mộ. Nhưng rồi tai nạn ập đến – bất ngờ như một định mệnh, mọi thứ bị đảo lộn tất cả, và Annette phải đấu tranh giành giật giữa sự sống và cái chết.

Đó là vào ngày 14 tháng 11 năm 1992, Annette Herfkens và chồng sắp cưới Willem van der Pas (tên thường gọi là Pasje) cùng 31 hành khách rời TP.Hồ Chí Minh để tới Nha Trang trên chuyến bay mang số hiệu 474 của Vietnam Airlines. Chuyến đi mang ý nghĩa quan trọng với Annette bởi rất lâu rồi cô và Pasje chưa gặp nhau. Hơn nữa, chuyến đi này còn mang ý nghĩa giống như là kỳ trăng mật của hai người. Nhưng điều xui rủi bất thình lình xảy đến – chiếc máy bay đâm vào đỉnh núi và rơi xuống núi Ô Kha cách đích đến Nha Trang 19 dặm, và cách ngôi làng gần nhất 10 dặm.

Khi lên máy bay, Annette được sắp xếp ngồi ở ngay lối đi hàng thứ 3, ngay trước cánh máy bay – được coi là một trong những nơi kém an toàn nhất trong khoang hành khách. Tuy nhiên, chính chỗ ngồi “kém an toàn” đó lại giúp cô thoát chết. Trong khi các hành khách và phi hành đoàn, có người vẫn còn sống khi máy bay rơi, nhưng sau đó đều không qua khỏi do chấn thương. Pasje cũng qua đời trong tai nạn ngày hôm đó. May mắn hơn các hành khách khác, Annette thoát chết nhưng lại mang thương tích đầy mình: “Đầu gối trái có một vết thương lớn và sâu. Đầu gối phải đầy máu. Da trên mắt cá chân thì hầu như bị xé toạc ra. Nhưng cảnh tượng hãi hùng nhất phải nằm ở ống chân: tôi nhìn thấy cả xương mình! Một tấc xương phơi lồ lộ ra qua nhiều thớ thịt”.

Trong cuốn tự truyện của mình, Annette đã mô tả lại một cách chân thực cách thức để tồn tại trong tám ngày cô độc giữa thung lũng Ô Kha – vốn được mệnh danh là “thung lũng tử thần” từ trước năm 1975 bởi nhiều máy bay đã từng rơi ở khu vực này. Trong tám ngày đó, Annette đã phải lấy những miếng xốp từ thân máy bay để tích nước làm nguồn “thức ăn” sống qua ngày cho đến khi đoàn cứu hộ xuất hiện và đưa cô tới bệnh viện cấp cứu.

Thương tích đầy mình, lại chỉ có nước mưa nhưng Annette vẫn có thể tồn tại suốt 8 ngày. Điều gì tạo nên sức mạnh diệu kỳ này? Vượt lên trên nỗi đau thể xác và tinh thần, Annette đã hòa nhập với mọi thứ xung quanh. Với vẻ đẹp. Với người chết. Với quá trình phân hủy, chết, rồi tái sinh. Và khi đã vượt qua nỗi đau của mình, với Annette lúc này không khác gì “đang nằm trên chiếc giường tình yêu”.

Annette cho biết: “Tại sao tôi không nghĩ về lũ giòi lúc nhúc? Về mùi xác người? Bởi vì đối với tôi, chúng chỉ là thứ yếu sau vẻ đẹp, cõi yên bình và sự an toàn của khu rừng. Cả ngay lúc còn ở khu rừng lẫn sau này, tôi nhiều lần đều chọn cách không cố tình lơ đi hay đè nén những điều xấu; thay vào đó, tôi chủ động hướng bản thân mình biết nhìn vào những gì. Tôi chủ động chọn những gì cần nhấn vào và những gì cần tránh day đi day lại”.

Có thể nói, 192 Hours là cuốn tự truyện về sự dũng cảm và tình yêu. Độc giả sẽ tìm thấy ở đây những trải nghiệm cá nhân và cách mà Annette dùng trực giác, sự tập trung và hiểu biết để chỉ dẫn bản thân, vượt lên những cơn đau, sự mất mát để giành lại sự sống của mình. Cho dẫu chỉ đơn độc một mình giữa rừng không mông quạnh nhưng Annette không vì thế mà bi quan; trái lại, cô nhìn vào mặt tốt đẹp của cuộc sống chứ không phải những điều mất mát, để sống mạnh mẽ với trái tim rộng mở và tình yêu vô điều kiện. Chính vì lẽ đó, cuốn sách của Annette chắc chắn sẽ mang lại cảm hứng cho nhiều người trên thế giới về sự sống màu nhiệm và tinh thần sống bất diệt, đặc biệt là cho những người phụ nữ.

NHỮNG BÌNH LUẬN DÀNH CHO 192 HOURS

“Trong 192 Hours, Annette Herfkens đã đưa những hiểu biết sâu sắc về tinh thần và bài học vào thực tế. Bà mô tả sự chuyển biến bằng nỗ lực và tâm trí một cách ngắn gọn và hấp dẫn”.

(Deepak Chopra, tác giả của Tạo lập sự giàu có, 7 quy luật của thành công)

“192 Hours là một cuốn tự truyện tuyệt đẹp của lòng dũng cảm và tình yêu… Chuyện lồng trong chuyện. Annette Herfkens đã khéo léo diễn tả những trải nghiệm của mình khi là người sống sót duy nhất của một vụ tai nạn máy bay tại Việt Nam, chịu đựng sự mất mát của chồng chưa cưới, cho đến đỉnh cao của một sự nghiệp hấp dẫn trong kinh doanh quốc tế. Viết với sự trung thực và hài hước, trong nhiều thách thức cô phải đối mặt khi là một người vợ, người mẹ và là một người phụ nữ bản lĩnh trong lĩnh vực kinh doanh. Tinh thần bất khuất của cô truyền cảm hứng cho chúng ta”.

(Mary Sue Rosen, tác giả của Africa Written Down)

Trích đoạn của sách

BỆNH VIỆN TRONG LÀNG

Cơn đau đánh thức tôi dậy. Cơn đau tràn ngập cơ thể. Tôi chưa từng trải qua cảm giác nào đau đớn kinh khủng như vậy. Cái gì cũng đau, đau khắp nơi. Cứ như thể chiếc võng tạm bợ này đang đè nghiến tôi vậy. Vẫn còn sớm, chỗ cắm trại được nhuộm tím bởi ánh sáng bình minh. Nhóm cứu hộ đã nai nịt xong và sẵn sàng đi tiếp. Thấy tôi thức giấc, nhóm này tiếp tục trò chuyện rổn rảng bằng tiếng Việt, giống như ngày hôm trước. Họ cho tôi uống thêm một ngụm nước cơm và lại đặt tôi lên vai. Và cũng như ngày hôm qua, cả nhóm cố gắng cẩn trọng tối đa trong nhất cử nhất động. Họ vẫn cởi giày ra, để đi êm ái hơn. Lúc nào cả nhóm cũng canh chừng xem tôi có ổn không. Tôi cố tỏ ra can đảm, cố không cho họ thấy tôi đang quằn quại trong cơn đau như thế nào. Tôi chỉ hy vọng nụ cười méo xệch như bị tra tấn của mình lúc này có thể truyền tải phần nào thông điệp về sự biết ơn của mình đối với nhóm cứu hộ.

Chúng tôi xuống núi, cây rừng dày đặc. Có đến hàng ngàn cây. Rất dốc. Những nhánh cây cứ quét vào mặt tôi. Tôi nhắm mắt lại. Chóng mặt quá. Không thể nhìn rừng mà thấy cây, tôi nghĩ vậy. Chúng tôi tiếp tục di chuyển xuống dốc như thế trong hàng giờ liền. Bất thình lình dấu hiệu của sự văn minh xuất hiện. Tôi nhìn thấy vài căn nhà gỗ nằm rải rác. Một người đàn ông nhìn đầy uy quyền xuất hiện và chỉ huy nhóm cứu hộ. Người đàn ông này mặc trang phục quân đội. Ngay tức thì, tôi có cảm giác không thích con người này. Ông ta nói được tiếng Anh nhưng hình như không có ý định nói chuyện với tôi. Ông này chỉ nói: “Tôi phải gọi điện thoại”. Ủa, tôi cũng cần gọi điện vậy! Tôi được nhóm cứu hộ cho vào phía sau xe tải; chỉ một trong số họ vào đó và ngồi cạnh tôi. Tôi vẫy tay chào số người còn lại trong nhóm. Từ biệt đầy tiếc nuối. Tôi đặt hai tay trước ngực và cúi đầu. Một động tác cảm ơn tôi thường làm khi gặp khách hàng Nhật Bản. Nhóm cứu hộ cười toe, để lộ những hàm răng không đều cho lắm. Họ là những đấng cứu thế của đời tôi.

Xe đưa tôi đi được một tiếng rưỡi. Tôi cố gắng giao tiếp với người đàn ông quân đội, đang ngồi kế tài xế. Nhưng ông này lờ tôi đi. Trái lại, người cứu hộ ngồi cạnh tôi luôn đáp lại bằng một nụ cười.

Chúng tôi dừng lại tại một ngôi làng. “Bệnh viện”, người cứu hộ nói. Họ nhấc bổng tôi lên và khiêng tôi vào trong một tòa nhà nhỏ. Họ cho tôi vào căn phòng không cửa sổ, nằm trên cái bục bằng đá xây dính liền vô tường. Hai cô gái người Việt thân thiện được cắt cử ở đó để canh chừng tôi. Hai cô cười rất nhiều. Họ thoa các vết thương của tôi bằng một miếng vải, nhưng chỉ dừng lại ở cánh tay và bàn chân. Không thấy họ lột đồ tôi ra. Tuyệt nhiên không có ánh sáng hay điện đóm gì trong phòng. Tôi thực sự ngạc nhiên vì nơi này vẫn còn nguyên thủy đến vậy. “Làm sao thiếu thốn như vậy mà các bạn có thể đánh bại được người Mỹ?”. Tôi hỏi. Hai cô gái chỉ cười. Tại vì họ không hiểu tiếng Anh, hay tại vì cái quai hàm bị vỡ của tôi cứ bép xép liên tục? Có điều tôi thực sự thích hai cô gái này.

Tôi thức, rồi lại thiếp đi trên chiếc giường đá, thậm chí không màng suy nghĩ xem tất cả những gì vừa diễn ra có ý nghĩa như thế nào với mình. Tôi cứ nhẫn nại đón nhận mọi việc, như bản chất vốn dĩ của chúng.

Vnwriter

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button