List sách hayTrích dẫn sách

Trích dẫn sách Bắt Trẻ Đồng Xanh

Tôi nghĩ sẽ kiếm việc đổ xăng ở trạm xăng nào đó, bơm xăng dầu vào xe mọi người. Tuy nhiên ấy là loại công việc gì thì tôi cũng cóc cần. Chỉ cần người ta không biết tôi và tôi cũng không biết ai cả. Tôi nghĩ điều tôi sẽ làm là, tôi sẽ giả làm một thằng câm và điếc. Với cách đó tôi sẽ khỏi phải nói chuyện vớ vẩn ngu ngốc với người nào. Nếu người nào muốn nói với tôi điều gì, họ phải viết lên một mảnh giấy ném cho tôi. Họ sẽ chán thấy mồ sau một thời gian làm như vậy, và suốt đời về sau tôi sẽ thoát cái nạn phải nói chuyện với mọi người. Mọi người sẽ nghĩ rằng tôi chỉ là một thằng phải gió vừa câm vừa điếc đáng thương hại, và sẽ để tôi yên. Họ sẽ để tôi đổ xăng và dầu vào trong những chiếc xe điên khùng của họ, và sẽ trả lương cho tôi các thứ, và tôi sẽ làm một cái chòi nhỏ đâu đó với tiền kiếm được và sống nốt cuộc đời của tôi ở đấy. Tôi sẽ dựng cái chòi cạnh rừng, nhưng không ở trong rừng hẳn, vì tôi muốn luôn luôn có nắng thật nhiều vào. Tôi sẽ tự nấu ăn lấy, và về sau, nếu tôi muốn, cưới vợ hay gì ấy, tôi sẽ gặp một cô gái đẹp cũng câm và điếc như tôi, và chúng tôi cưới nhau. Nàng sẽ đến sống trong chòi với tôi, và nếu muốn nói với tôi điều gì, nàng cũng phải viết nó lên một mảnh giấy như mọi người. Nếu chúng tôi có đứa con nào, chúng tôi sẽ giấu một nơi nào đó. Chúng tôi có thể mua cho chúng một lô sách rồi tự dạy chúng đọc và viết lấy.

1. “Ồ… Họ sẽ hơi nổi xung một chốc. Chắc chắn như vậy. Trường này là trường học tôi đổi lần thứ bốn.” Tôi lắc đầu. Tôi rất thường lắc đầu. “Ối giời,” tôi nói. Tôi cũng rất thường kêu trời. Phần vì tôi xài khá nhiều ngôn từ dịch hạch và phần vì một đôi khi tôi xử sự khá trẻ con so với tuổi của tôi. Lúc ấy tôi 16 tuổi, bây giờ tôi 17, song đôi khi tôi cư xử như chỉ chừng 13 tuổi. Điều ấy khá mỉa mai, vì tôi cao gần một mét chín và tóc hoa râm. Tôi nói thật đấy. Một bên đầu – bên phải – tóc tôi đầy những sợi bạc. Từ bé tôi đã có những sợi tóc ấy rồi. Tuy thế tôi cũng còn cư xử đôi như khi tuổi mới 12. Ai cũng bảo thế, nhất là cha tôi. Điều đó cũng có phần đúng, nhưng không đúng hoàn toàn. Thiên hạ lúc nào cũng nghĩ chuyện gì cũng đúng hoàn toàn. Tôi cũng không thèm chấp làm quái gì, chỉ trừ phi thỉnh thoảng họ làm tôi ngấy tai khi bảo tôi cư xử đúng tuổi tác. Đôi khi tôi xử sự già hơn tuổi tôi bộn bề – thật đấy – nhưng thiên hạ không để ý. Thiên hạ không bao giờ để ý đến cái gì cả.

2. Ở Pencey, chúng tôi luôn luôn có những bữa ăn giống nhau vào đêm thứ Bảy. Theo lệ, đó là một bữa ăn thịnh soạn, vì họ dọn cho bạn bít tết. Tôi dám cá một triệu tỷ lý do vì sao họ làm thế, chính là vì khá nhiều phụ huynh các thằng đều đến trường thăm vào sáng Chủ nhật, và ông già Thurmer chắc hẳn tưởng tượng mọi bà mẹ đều sẽ hỏi thằng con cưng của họ ăn gì tối qua, và nó sẽ nói “thịt bít tết”. Nghe xôm tợn. Bạn phải nhìn thấy những miếng bít tết ấy. Nó khô và cứng tới nỗi bạn cắt cũng không ra nữa. Bạn luôn luôn được một đống khoai nhuyễn để ăn với bít tết, và để tráng miệng, bạn được bánh Brown Betty mà không ai ăn cả, có lẽ chỉ trừ tụi oắt con ở lớp dưới chưa từng ăn cái gì ngon hơn, và những thằng như Ackley, cái thằng ăn gì cũng được.

Xem giá bán

3. Tôi cứ ngồi đấy trên sàn nhà cho đến khi nghe thằng Stradlater đóng cửa đi ra hành lang về phía phòng vệ sinh. Đoạn tôi đứng dậy. Tôi chẳng tìm ra chiếc mũ săn chó chết ở đâu hết. Cuối cùng tôi tìm thấy. Nó ở dưới giường. Tôi đội lên, xoay cái lưỡi trai ra đằng sau, cái kiểu tôi ưa đội, đoạn đi đến nhìn cái mặt ngu ngốc của tôi trong gương. Bạn không bao giờ thấy tôi tang thương đến thế đâu. Tôi có máu đầy miệng, đầy cằm, cả trên áo ngủ và áo tắm. Cảnh tượng vừa làm tôi sợ vừa làm tôi mê say. Tất cả máu me ấy làm tôi trông rất dữ tợn. Tôi chỉ đánh nhau hai lần trong đời, và tôi thua cả hai. Tôi không mạnh lắm. Tôi là một thằng cổ xúy bất bạo động, nói thật với bạn.

4. Có điều là tôi không thích nghĩ đến chuyện ấy. Nó thật thối, nếu bạn phân tích ra. Tôi nghĩ nếu bạn không thật tình ưa một cô gái, bạn không nên đùa cô ta chút nào cả, còn nếu bạn thích cô ta thì tất nhiên bạn phải thích cái mặt cô ta, và nếu bạn thích cái mặt cô ta, bạn phải cẩn thận không nên làm những chuyện quái gở với cái mặt ấy, như là phun nước khắp lên đấy chẳng hạn. Nhưng thật bậy quá, chơi những chuyện quái gở như thế đôi khi lại rất khoái mới chết chứ. Vả lại tụi con gái cũng không giúp gì được khi bạn cố gắng đừng đi quá trớn, khi bạn cố đừng làm hỏng một cái gì quý báu thật sự. Vài năm trước tôi có biết một đứa con gái còn tệ hơn tôi nữa. Ôi giời, nàng tệ đến điều! Tuy nhiên chúng tôi cũng khoái vô cùng trong chốc lát, nghĩa là với kiểu dở hơi ấy. Nhục dục là một cái gì mà thực tình tôi không hiểu nổi. Bạn không bao giờ biết bạn đã đi đến đâu. Tôi cứ tự đặt cho mình những quy luật về thú xác thịt, nhưng rồi tôi lại phạm luật ấy tức khắc. Năm ngoái tôi lập một quy luật rằng tôi sẽ thôi đùa bỡn với những cô gái mà thâm tâm tôi rất ớn. Tuy vậy, tôi phạm luật ấy ngay trong cái tuần tôi mới lập ra xong, ngay đêm ấy, đúng hơn. Suốt đêm tôi hôn hít một đứa con gái bộ tịch kinh khủng tên là Anne Louise Sherman. Quả thật nhục dục là một cái gì tôi thề là tôi không hiểu nổi.

5. Họ không mời tôi ngồi vào cùng bàn – lý do rõ rệt nhất là vì họ quá ngu ngốc – nhưng tôi vẫn ngồi như thường. Cái cô nhảy với tôi tên là Bernice gì gì ấy – Crabs hay Krebs. Tên hai cô xấu kia là Marty và Laverne. Đoạn tôi nói với họ tên tôi là Jim Steele, chỉ vì tôi ưa nói thế. Tôi cố gắng khai mào một cuộc nói chuyện cho có vẻ tri thức một chút, nhưng thật là vô kế khả thi. Bạn không thể biết được cô nào ngu nhất trong ba cô. Cả ba cứ dáo dác nhìn khắp phòng, như là bất cứ lúc nào cũng có thể có một bầy minh tinh màn bạc đi vào. Có lẽ họ nghĩ bọn tài tử hễ đến New York là phải tới Lavender Room thay vì đến Stork Club hay El Morocco các thứ. Dù gì thì sau nửa giờ tôi khám phá ra họ làm việc gì ở Seattle. Họ đều làm trong sở Bảo hiểm. Tôi hỏi họ có thích làm việc ấy không, nhưng bạn nghĩ là bạn có thể nghe một câu trả lời có ý nghĩa từ nơi miệng ba con hình nhân ấy chăng? Tôi cứ tưởng hai cô xấu, Marty và Laverne là hai chị em, nhưng họ rất thịnh nộ khi tôi hỏi thế. Bạn thấy ngay là không cô nào muốn giống bạn mình, và cũng không trách họ được, nhưng chuyện ấy vẫn buồn cười như thường.

6.“Này, Horwitz,” tôi nói. “Anh đã đi qua cái ao ở công viên trung tâm lần nào chưa? Ở phía đường Nam Gông Viên ấy?

“Đi qua cái gì?”

“Cái ao. Cái hồ nhỏ thì phải, chỗ có những con vịt. Anh biết đấy.”

“Biết. Sao?”

“Ồ, anh biết những con vịt lội quanh quẩn trong ao ấy chứ? Về mùa xuân các thứ? Anh có chẳng may biết về đông chúng đi đâu không?”

“Về mùa đông ai đi đâu?

“Những con vịt, anh biết không? Nghĩa là tôi muốn hỏi, có ai đem xe hay gì ấy đến chả chúng đi, hay chúng tự bay đi, một mình – bay về Nam hay một nơi nào chẳng hạn?”

Lão Horwitz xoay hẳn mình lại nhìn tôi. Thằng cha nóng nảy tợn. Tuy nhiên không tệ lắm. “Biết quái thế nào được ? Mà biết làm gì cái quỷ ấy?” hắn trả lời.

“Thì thôi, anh đừng phiền vì chuyện ấy.

“Ai phiền? Không ai phiền cả.”

Tôi tốp nói chuyện với hắn, hắn đã nóng như thế thì thôi vậy. Nhưng chính hắn khơi lại câu chuyện ấy. Hắn quay mình lại như ban nãy mà nói: “Những con cá không đi đâu cả, chúng cứ ở lại đấy, ở ngay trong hồ.” “Cá thì khác, cá thì khác, tôi muốn nói những con vịt kia.”

“Khác cái gì? Không khác gì cả,” Horwitz nói. Mỗi khi nói điều gì lão đều có vẻ bực tức. “Cá còn bị nguy khốn hơn vịt, về mùa đông các thứ, quỷ thần ạ. Cậu hãy dùng cái óc não của cậu một chút, ối giời.” Tôi lặng yên một lúc. Đoạn nói: “Được rồi. Thế thì bọn cá các thứ, chúng làm gì khi cả cái hồ là một khối đông cứng và người ta trượt băng trên ấy các thứ?” Lão kia lại quay mình ngó lui. “Làm gì nghĩa là cái quái gì?” lão hét vào mặt tôi. “chúng ở đâu cứ đấy quỷ thần ạ.”

“Chúng không thể nào cứ bất chấp khối nước đá ấy là xong. Không thể nào bất chấp như thế được.” “Ai bất chấp? Không ai bất chấp cả,” Horwitz nói. Hắn nóng như lửa, và tôi cứ sợ hắn tông xe vào cột đèn hay vào một cái gì. “Chúng cứ sống trong khối nước đá ấy. Trời sinh chúng như vậy, quỷ thần ạ. Chúng đông nguyên chỗ suốt mùa đông.”

“Thật sao? Thế thì chúng ăn cái gì? Nghĩa là nếu chúng đông cứng lại, không thể nào lội đi kiếm ăn các thứ?”

“Cơ thể của chúng, quỷ thần ạ – cái đầu của cậu làm sao thế hả? Cơ thể chúng tự ngấm chất nuôi sống các thứ, ngay qua những rong rêu các thứ ở trong nước đá. Lỗ chân lông chúng mở ra suốt mùa. Trời sinh thế quỷ thần ạ. Cậu có hiểu tôi nói không?” Hắn quay đầu lại nhìn tôi lần nữa.

“Ô!” tôi nói. Tôi bỏ lửng câu chuyện. Tôi sợ hắn tông chiếc xe phải gió vào một cái gì. Ngoài ra, hắn nóng nảy tợn, bàn luận với hắn chẳng thú vị gì. “Anh có thể dừng lại uống với tôi một cốc gì không?” tôi nói.

Nhưng hắn không trả lời. Tôi đoán hắn đang suy nghĩ. Tôi hỏi lại. Hắn khá tử tế. Khá nhộn nữa các thứ.

“Tôi không có thì giờ uống rượu bồ ơi. Mà cậu bao nhiêu tuổi cái đã? Tại sao không ở nhà ngủ?”

“Tôi không mệt.”

Khi tôi xuống trước hộp đêm Emie và trả tiền xe, Horwitz lại đem chuyện cá ra nói lại. Quả thật là hắn không bỏ qua được mấy con cá. “Nghe này, nếu cậu là một con cá, trời cũng lo cho cậu chứ, có phải không? Cậu không nghĩ rằng cứ đến mùa đông cá chết cả chứ? Cậu có nghĩ thế hay không?”

“Không, nhưng…”

“Không. Như vậy là cậu có lý lắm.” Nói đoạn Horwitz rồ máy chạy như điên, biến mất. Hắn là thằng cha nóng tính nhất mà tôi từng gặp. Bạn nói gì cũng làm cho hắn nóng lên được.

7. Mặc dù đấy là Chủ nhật và Phoebe sẽ không ở đấy với lớp học của em, và mặc dù trời rất ảm đạm ẩm ướt, tôi cũng đi bộ qua công viên, đến viện bảo tàng Vạn vật học. Tôi biết đấy là cái viện bảo tàng mà em bé nói. Tôi thuộc lòng viện ấy như một cuốn sách. Phoebe cũng đi học cái trường mà tôi học lúc còn bé xíu và chúng tôi thường đến viện bảo tàng luôn. Cô giáo tôi, cô Aigletinger, thường đưa chúng tôi đến đấy, gần như thứ Bảy nào cũng vậy. Đôi khi chúng tôi xem những con vật, đôi khi xem những thứ đồ vật của dân da đỏ chế từ xưa. Đồ gốm, giỏ mây và những thứ tương tự. Cả đến bây giờ, tôi vẫn cảm thấy sung sướng khi nghĩ đến hồi ấy. Tôi nhớ sau khi xem các thứ dân da đỏ, thường chúng tôi đi xem vài phim ảnh ở khán phòng lớn. Colombo. Họ luôn luôn chiếu Colombo tìm ra châu Mỹ, mất thời gian chết mẹ để thuyết phục ông bà Ferdinand và Isabella cho vay ít xu mua tàu, và rồi thủy thủ nổi loạn các thứ. Không ai thèm để ý làm quái gì lão già ấy, nhưng bạn luôn luôn đem theo rất nhiều bánh và kẹo cao su, và ở trong cái khán phòng ấy có một mùi thật ngộ. Luôn luôn có mùi như ở bên ngoài trời đang mưa, ngay cả khi không mưa gì cả, và bạn có cảm tưởng bạn đang ở cái chỗ ấm cúng khô ráo độc nhất hoàn cầu. Tôi khoái cái viện bảo tàng ấy tợn. Tôi nhớ phải đi qua cái phòng người da đỏ để đến khán phòng. Đấy là một phòng dài rất dài và bạn phải nói thì thào rất nhỏ. Cô giáo thường đi trước, theo sau là cả lớp. Bạn phải sắp hàng hai, và có một người đi kèm. Thường thường tôi sắp hàng với một đứa con gái tên Gertrude Levine. Nó luôn luôn muốn cầm tay bạn, và tay nó lúc nào cũng rít mồ hôi hay gì ấy. Nền nhà toàn bằng đá, và nếu bạn có vài hòn bi trong tay mà đánh rơi chúng, chúng sẽ nhảy dội lên như điên khắp sàn nhà, làm ồn bỏ mẹ, và cô giáo sẽ dừng cả bọn lại, đi lui xem cái quái gì đã xảy ra. Tuy thế cô Aigletinger chẳng bao giờ phiền hà gì cả. Đoạn bạn sẽ đi ngang một cái tàu chiến của người da đỏ, dài thật dài, gần bằng ba chiếc Cadillac phải gió nối đuôi nhau, có chừng hai chục người da đỏ trong ấy, một vài người đang chèo, một vài người chỉ đứng đấy làm bộ dữ tợn, và ai nấy đều vẽ khắp mặt mày. Có một thằng cha trông rất ma quái ở cuối tàu, đeo mặt nạ. Hắn là bác sĩ phù thủy. Hắn làm tôi rợn người, nhưng tôi cũng thích lắm. Một điều khác là nếu bạn sờ vào một trong những cái chèo hay gì ấy trong lúc bạn đi ngang thì một trong những người gác sẽ bảo bạn: “Đừng sờ tay, các cô cậu,” nhưng hắn luôn luôn nói một cách lịch sự chứ không phải như một thằng cha cảnh sát trời đánh nào cả. Đoạn bạn sẽ đi ngang một cái lồng gương lớn, có người da đỏ ở trong đó đang vê cành cây để lấy lửa, và một con mẹ da đỏ đang dệt một chiếc mèn. Con mẹ này hơi cúi người, và bạn có thể thấy ngực của bả các thứ. Tất cả chúng tôi đều thường liếc nhìn một cái cho thật rõ, ngay cả tụi con gái, bởi vì chúng chỉ là những đứa trẻ nhỏ xíu và ngực chúng không lớn gì hơn ngực chúng tôi. Đoạn, ngay trước khi đi vào khán phòng, cạnh những cánh cửa, bạn gặp người Eskimo. Hắn đang ngồi trên một cái lỗ trong hồ đóng giá, đang câu. Hắn có chừng hai con cá ngay cạnh lỗ, những con cá hắn đã câu được. Ôi giời, cái viện bảo tàng đầy cả lồng kính. Còn có nhiều hơn ở tầng trên, chứa những con nai uống nước trong lỗ, và chim bay về Nam vào tiết đông. Những con chim ở gần bạn nhất đều độn đầy bông và treo trên dây thép, còn những con ở đằng sau thì chỉ là những con chim vẽ trên tường, nhưng tất cả đều trông như đang bay về Nam thật sự, và nếu khom xuống nhìn dưới bụng chúng lên, bạn lại càng thấy rõ chúng đang hăm hở bay về Nam hơn. Tuy vậy cái điều hay nhất trong viện bảo tàng ấy là mọi sự luôn luôn ở chỗ cũ. Không ai xê dịch. Bạn có thể đến đấy một trăm ngàn bận, và người Eskimo vẫn còn vừa mới câu được hai con cá, những con chim vẫn còn đang bay về Nam, những con nai vẫn còn uống nước và con mẹ da đỏ ở trần cũng còn đang dệt mền. Không ai đổi khác cả. Cái độc nhất đổi khác là bạn. Không phải bạn già hơn hay gì cả. Không hẳn thế. Bạn chỉ khác đi, thế thôi. Lần này bạn khoác áo ngoài. Hoặc dứa bé sắp hàng với bạn lần trước bị lên sởi và bạn đứng với một đứa khác. Hoặc bạn có một cô giáo khác dạy thế cô Aigletinger. Hoặc lần này bạn vừa nghe mẹ và cha gây lộn kinh khủng trong phòng tắm. Hoặc bạn vừa mới đi qua một trong những vũng nước trên đường có những cầu vồng bằng váng dầu xe. Nghĩa là tôi muốn nói bạn đổi khác một cách nào đó – tôi không thể diễn tả được. Ngay cả nếu tôi có thể, tôi cũng không biết tôi có thích nói không.

Xem giá bán

8. “Ê,” tôi nói. “Tôi có ý kiến này. Cô có thích cút mẹ khỏi đây không? Tôi nghĩ như vầy. Tôi biết một thằng ở dưới Greenwich Village, tôi có thể mượn xe nó vài tuần. Lúc trước nó học cùng trường với tôi và nó còn nợ tôi mười tì. Điều chúng ta có thể làm là, sáng mai ta lái lên Massachusetts và Vermont và quanh đấy, nhé? chỗ ấy đẹp tợn. Thật đấy.” càng nghĩ tôi càng hăng bỏ mẹ, và tôi với tới cầm nhẹ bàn tay Sally. Tôi quả là một thằng điên. “Tôi nói thật đấy. Tôi có chừng trăm tám mươi tì trong ngân hàng. Tôi có thể lấy tiền ra buổi sáng khi ngân hàng mở, tôi xuống mượn xe thằng đó. Thật đấy. Chúng ta sẽ ở lại trong những cái nhà gỗ cho thuê, cho đến khi hết tiền. Rồi khi hết tiền, tôi có thể kiếm một công việc gì ở đâu đó và chúng mình có thể sống một nơi có suối các thứ, và về sau, chúng mình kết hôn các thứ. Tôi có thể tự chẻ lấy củi về mùa đông các thứ. Ôi giời, chúng ta sẽ khoái đáo để. Cô nghĩ sao? Nào! Cô nghĩ thế nào? Cô có đi với tôi không? Nói đi!”

9. Tôi đi vào phòng và đến chậu rửa thấm một ít nước vào tóc. Nhưng bạn không tài nào chải cho láng một cái đầu hớt cụt ngủn. Đoạn tôi thử xem hơi thở mình có hôi mùi thuốc điếu pha lẫn Scotch soda tôi uống ở Emie không. Bạn chỉ phải đưa bàn tay úp lấy miệng rồi hà hơi vào, đưa lên lỗ mũi ngửi. Không hôi lắm, nhưng tôi vẫn đánh răng các thứ. Đoạn tôi thay một cái sơ mi mới. Tôi biết tôi không cần phải diện thật bảnh cho một cô gái giang hồ hay gì hết, nhưng việc ấy giúp tôi có cái gì để làm. Tôi hơi hồi hộp. Tôi khởi sự cảm thấy khá sexy đấy, nhưng tôi vẫn cứ hồi hộp như thường. Nếu bạn muốn biết sự thật, tôi là một cái thằng còn trong trắng. Thật đấy. Tôi đã có nhiều dịp để đánh mất sự trinh tiết của tôi các thứ, nhưng chưa bao giờ tôi thật nắm được cơ hội. Luôn luôn có một chuyện gì xảy ra. Chẳng hạn, nếu bạn đang ở nhà một cô gái, thì cha mẹ nàng luôn luôn về nhà vào cái lúc tréo cẳng ngỗng – hay bạn sợ họ sẽ về. Hoặc nếu bạn đang ở băng sau chiếc xe của người nào đó thì luôn luôn có bồ bịch của một người nào đó ở băng trước – ý tôi là một cô gái – cứ muốn xem xét khắp chiếc xe phải gió. Nghĩa là một con bé nào đấy ở đằng trước cứ quay lui xem có chuyện gì không. Đấy, luôn luôn là có một chuyện gì xảy ra. Tuy vậy tôi cũng suýt làm việc ấy một đôi lần. Đặc biệt có một lần, tôi nhớ. Nhưng lại trục trặc nữa – tôi cũng không nhớ vì cái gì. Có điều là, phần nhiều khi bạn sắp làm cái việc ấy với một cô gái – không phải là giang hồ hay gì hết – thì nàng lại cứ bảo bạn hãy đừng làm. Phiền một nỗi là, tôi dừng thật. Phần đông các thằng khác thì không. Tôi thì tôi dừng lại. Bạn không tài nào biết được tụi con gái thật tình muốn bạn dừng lại, hay chỉ vì chúng sợ trối chết, hay chúng nói dừng lại để nếu bạn không dừng mà cứ tiếp tục thỉ trách nhiệm sẽ thuộc về bạn chứ không về chúng. Ấy, tôi cứ luôn luôn dừng lại theo lời cô bé. Phiền một nỗi là tôi có thói quen thương hại các cô. Tôi muốn nói phần đông con gái thật ngu ngốc các thứ. Sau khi bạn hôn hít chúng ít lâu thì thật là bạn có thể nhìn thấy chúng mất hết óc não. Khi thật tình đam mê, chúng không còn óc não gì hết. Tôi không biết. Chúng bảo dừng nên tôi dừng. Tôi luôn luôn ước giá như tôi đã không dừng lại, sau khi đưa chúng về nhà. Nhưng đến những bận khác tôi vẫn cứ dừng như thường.

10. Tôi đoán tôi ngồi đây chừng một tiếng đồng hồ. Cuối cùng, điều tôi làm là, tôi quyết định đi xa. Tôi quyết định không bao giờ trở về nhà lại nữa, và cũng không bao giờ đi học một trường nào khác nữa. Tôi quyết định chỉ sẽ gặp em Phoebe để từ biệt chút đỉnh, và trả lại tiền Giáng sinh cho em. Rồi tôi sẽ khởi sự đi nhờ xe từng chặng đường tuốt về phía Tây. Rồi tôi sẽ làm gì, có lẽ tôi sẽ xuống đến Đường hầm Hà Lan và xin đi nhờ một chuyến xe, rồi một chuyến khác, và một chuyến khác nữa, và trong vài ngày tôi sẽ ở một nơi nào đó ở miền Tây, ở đấy trời nắng đẹp và không ai biết đến tôi cả, và tôi sẽ kiếm một việc làm. Tôi nghĩ sẽ kiếm việc đổ xăng ở trạm xăng nào đó, bơm xăng dầu vào xe mọi người. Tuy nhiên ấy là loại công việc gì thì tôi cũng cóc cần. Chỉ cần người ta không biết tôi và tôi cũng không biết ai cả. Tôi nghĩ điều tôi sẽ làm là, tôi sẽ giả làm một thằng câm và điếc. Với cách đó tôi sẽ khỏi phải nói chuyện vớ vẩn ngu ngốc với người nào. Nếu người nào muốn nói với tôi điều gì, họ phải viết lên một mảnh giấy ném cho tôi. Họ sẽ chán thấy mồ sau một thời gian làm như vậy, và suốt đời về sau tôi sẽ thoát cái nạn phải nói chuyện với mọi người. Mọi người sẽ nghĩ rằng tôi chỉ là một thằng phải gió vừa câm vừa điếc đáng thương hại, và sẽ để tôi yên. Họ sẽ để tôi đổ xăng và dầu vào trong những chiếc xe điên khùng của họ, và sẽ trả lương cho tôi các thứ, và tôi sẽ làm một cái chòi nhỏ đâu đó với tiền kiếm được và sống nốt cuộc đời của tôi ở đấy. Tôi sẽ dựng cái chòi cạnh rừng, nhưng không ở trong rừng hẳn, vì tôi muốn luôn luôn có nắng thật nhiều vào. Tôi sẽ tự nấu ăn lấy, và về sau, nếu tôi muốn, cưới vợ hay gì ấy, tôi sẽ gặp một cô gái đẹp cũng câm và điếc như tôi, và chúng tôi cưới nhau. Nàng sẽ đến sống trong chòi với tôi, và nếu muốn nói với tôi điều gì, nàng cũng phải viết nó lên một mảnh giấy như mọi người. Nếu chúng tôi có đứa con nào, chúng tôi sẽ giấu một nơi nào đó. Chúng tôi có thể mua cho chúng một lô sách rồi tự dạy chúng đọc và viết lấy.

Vnwriter

Bạn có thể quan tâm đến chủ đề:

Ngày đăng: Tháng Hai 25, 2019 | Lần cập nhật cuối: Tháng Hai 25, 2019

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button