List sách hayTrích dẫn sách

Trích dẫn sách Trà Hoa Nữ

“Anh sẽ có được người đàn bà ấy chiều nay  và ngay mai anh sẽ bị giết chết”, tôi sẽ chấp nhận. Nếu người ta bảo: “Anh hãy  đưa ra mười ngàn đồng vàng và anh sẽ là tình nhân của người đàn bà ấy”, tôi sẽ từ chối và khóc. Không khác nào đứa bé khi tỉnh dậy bỗng thấy toà lâu đài ở giấc mơ trong đêm tối đã tan biến mất rồi.

1. Marguerite đứng dậy: – Xin chào bá tước thân mến, ông đã vội đi? – Vâng, tôi sợ làm phiền cô. – Hôm nay, ông cũng không làm phiền tôi hơn mấy hôm trước đâu. Bao giờ gặp lại ông? – Khi nào cô cho phép. – Thế thì vĩnh biệt.

2. Đàn bà thật tàn nhẫn với những kẻ họ không yêu

3. “… chỉ cần anh yêu em như em yêu anh, tất cả sẽ thành công.”

Xem giá bán

4. Tôi thuộc vào loại người tin tưởng rằng cái to lớn xuất phát từ cái nhỏ bé. Đứa trẻ nhỏ bé, nhưng nó chứa đựng con người; khối óc nhỏ bé, nhưng nó chứa đựng tư duy; con mắt chỉ là một cái chấm, nhưng nó nhìn xa tới chục dặm trường.

5. _ Marguerite: “Thức ăn ở trong nồi, em ở trong chăn.”

6. ‘Vẫn biết có những tình cờ trong một phút đáng giá hơn sự chạy theo suốt một năm dài.”

7. “Cuộc đời là đẹp, anh bạn thân mến, tùy theo mặt kính xuyên qua đó người ta nhìn cuộc đời.”

8. Tôi nhớ lại câu chuyện đó, và tôi sẵn sàng để được đau khổ vì người đàn bà  đó. Tôi sợ nàng chấp nhận tôi quá nhanh, và trao cho tôi quá nhanh một tình yêu  mà tôi muốn đạt được bằng sự chờ đợi lâu dài hay phải chịu hy sinh một to lớn.  Chúng ta như thế đấy. Chúng ta – những con người! Và sung sướng thật, óc  tưởng tượng đã trao cái thi vị ấy laị cho các giác quan, và những dục vọng của  xác thịt đã chấp nhận sự nhân nhượng đó trước những ước mơ của tâm hồn.

Cuối cùng, nếu người ta bảo tôi: “Anh sẽ có được người đàn bà ấy chiều nay  và ngay mai anh sẽ bị giết chết”, tôi sẽ chấp nhận. Nếu người ta bảo: “Anh hãy  đưa ra mười ngàn đồng vàng và anh sẽ là tình nhân của người đàn bà ấy”, tôi sẽ từ chối và khóc. Không khác nào đứa bé khi tỉnh dậy bỗng thấy toà lâu đài ở giấc mơ trong đêm tối đã tan biến mất rồi.

Xem giá bán

9. – Bởi vì – Macgơrit vừa nói vừa gỡ cánh tay tôi ra, cầm một bó hoa trà đỏ lớn cô đã đem về từ sáng, lấy một bông hoa trà cắm lên nút áo tôi, và nói – bởi  vì người ta không bao giờ có thể thực hiện những giao ước ngay ngày người ta  ký.

10. Người con gái càng lớn lên trong đạo đức chừng nào, càng tự buông mình dễ dàng chừng ấy, nếu không cho người tình, thì ít nhất cũng cho ái tình. Bởi vì, cô  ta không có cả sự nghi ngờ lẫn nghị lực, và được cô yêu thương là một thắng lợi  mà người đàn ông nào hai mươi lăm tuổi cũng có thể làm được, khi họ muốn.

Và điều này quá đúng, nên bạn thấy người ta đã bao vây, những thiếu nữ bằng biết bao nhiêu sự cạnh giữ và những thành luỹ! Nhưng những tu viện  không có những bức tường qua cao, những bà mẹ không có những chiếc chìa khoá đủ chắc, tôn giáo không có những nghĩa vụ khá liên tục để giam giữ nhưng  con chim xinh đẹp đó trong lồng: Thêm nữa, người ta cũng chẳng thèm nhọc  sức vứt lên lồng chim một ít bông hoa. Bởi thế, các cô gái đó thèm muốn cái thế giới mà người ta che giấu. Các cô tin chắc rằng thế giới này rất là cám dỗ. Và  các cô phải tìm kiếm lắng nghe tiếng nói đầu tiên, qua những chấn song, đến cả những bí mật của thế giới đó, và ban phép lành cho bàn tay đầu tiên đã vén lên  một góc bức màn bí ẩn của nó.

Nhưng để được yêu thương thực sự của một kỹ nữ, đó là một chiến thắng  khó khăn hơn nhiều. Ở những con người này, thể xác đã giũa mòn tâm hồn, giác  quan và đốt cháy trái tim, sự truỵ lạc bọc kín tình cảm trong một lớp áo giáp  bằng sắt. Những lời nói với họ, họ đã biết từ lâu rồi. Những phương tịên người  ta dùng đến, họ đã hiểu cả rồi. Cả tình yêu mà họ gây nên, họ cũng đã bán nó  rồi. Họ thương yêu vì nghề nghiệp, chứ không phải vì tình cảm. Họ được giữ gìn kỹ lưỡng bởi những tính toán hơn hẳn sự tính toán một nữ đồng trinh có  được bởi người mẹ hay bởi tu viện. Vì thế, họ đã phát minh ra tiếng “bất  thường” cho những tình yêu không buôn bán mà thỉnh thoảng họ tạo nên như một sự yên nghỉ, một sự tha thứ hay một niềm an ủi. Không khác nào những  người cho vay nặng lãi đã bòn rút tiền của hàng ngàn người và tin rằng mình đã  chuộc hết tội lỗi, vì một ngày nào đó, đã đem cho một kẻ khốn nạn đang chết  đói nào đó hai mươi lăm frăng không đòi hỏi tiền lời, cũng không đòi hỏi biên  lai. Vả lại, khi Thượng Đế cho phép một kỹ nữ được biết đến tình yêu, cái tình  yêu đó ban đầu giống như một sự tha thứ, gần như luôn luôn trở thành một điều  trừng phạt đối với cô ả. Không có sự tha thứ nào lại không kèm theo hình phạt.  Khi một người mà quá khứ đáng chê trách, bỗng dưng cảm thấy bị xâm chiếm  bởi một tình yêu sâu đậm chân thực, không cưỡng lại được, một tình yêu mà  người đó chẳng bao giờ tin rằng mình có thể có; khi người đó đã thú nhận cái tình yêu đó rồi thì người đàn ông được yêu như thế đã chế ngự người đàn bà ấy  đến mức độ nào rồi! Người đàn ông đó cảm thấy mạnh hơn bao giờ hết, và với  quyền lực tàn nhẫn, được phép nói với người đàn bà: “Cô không đối xử với tình  yêu khác hơn là cô đã đối xử với tiền bạc”.

11. Cờ bạc chỉ diễn ra giữa những thanh niên rất cần tiền bạc và không đủ tài sản  cần thiết để sống cuộc đời họ đang sống. Vì thế họ đánh bạc và hậu quả đương  nhiên là: hoặc họ ăn, thế là những người thua đã giúp họ trả tiền thuê ngựa, tiền  chu cấp cho những tình nhân của họ, điều này quả thật là rất khó coi; hoặc họ thua, thế là nợ nần dồn dập. Những sự giao thiệp bắt đầu quanh tấm thảm xanh  kết thúc bằng những cuộc cãi cọ, trong đó danh dự và mạng sống luôn bị xâu xé  ít nhiều. Và khi người ta là một con người lương thiện, không có tội lỗi nào  khác ngoài cái tội không có hai trăm ngàn frăng lợi tức.

12. – Con ạ, không nên nghĩ xấu về những gì cha sẽ nói. Chỉ nên hiểu rằng cuộc  sống, đôi khi có những đòi hỏi rất tàn nhẫn đối với trái tim, nhưng ta phải bằng lòng chấp nhận. Con là một con người tốt, tâm hồn cao quý hơn hẳn những  người đàn bà khác. Những người đàn bà khác có thể khinh bỉ con, nhưng họ không thể bằng con. Nhưng con nên nhớ rằng, bên cạnh người tình, còn có gia  đình. Ngoài tình yêu còn có những bổn phận. Tiếp theo cái tuổi của những đam  mê là cái tuổi mà con người, để được kính trọng, cần được củng cố trong một  địa vị nghiêm chỉnh. Con trai của cha không có tài sản, thế mà nó sẵn sàng  nhượng lại cho con toàn bộ gia tài của mẹ nó để lại. Nếu nó chấp nhận sự hy  sinh mà con sẵn sàng làm cho nó, thì vì danh dự và nhân cách, nó phải đổi lại  bằng sự nhân nhượng kia, để con khỏi phải lo sợ về một sự bất trắc nào sau này.  Nhưng sự hy sinh đó, nó không thể chấp nhận được. Bởi vì, thiên hạ không hiểu  con, sẽ có sự chấp nhận kia bắt nguồn từ một nguyên nhân không chính đáng và  như thế sẽ xúc phạm đến danh dự dòng họ chúng tôi. Người ta không cần biết  Acmân đã yêu con, hay con đã yêu Acmân, không cần biết cái tình yêu hai  chiều đó là một hạnh phúc cho Acmân hay một sự hoàn lương cho con. Người  ta chỉ thấy một điều là, Acmân đã chấp nhận để cho một cô gái giang hồ – cha  xin lỗi con vì những lời cha buộc lòng phải nói – bán những gì nàng có thể nuôi  anh ta. Rồi cái ngày các con nuối tiếc và hối hận sẽ đến, hãy tin chắc thế, và các  con, cả hai sẽ bị cột bởi một cái xích mà các con sẽ không thể bẻ gãy được. Các  con sẽ làm gì? Tuổi trẻ của các con đã mất đi. Tương lai của con trai cha bị phá  huỷ. Và cha, cha của nó, sẽ chỉ nhận được sự báo đáp của một đứa con, trong  lúc cha hy vọng và chờ đợi ở cả hai đứa.

Vnwriter

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button