Tự sáng tác

Tuổi thanh xuân của tôi và bạn

Tuổi thanh xuân của tôi và bạn là những năm tháng lặng lẽ, buồn tênh. Đoạn đường ngày ngày đi qua chỉ có thế, quẩn quanh giữa trường và nhà, ngả rẽ cũng chỉ là lớp học thêm. Bước chân chưa từng xa khỏi thành phố, thậm chí là ngõ phố, đầu nhà. Yên lặng ngắm nhìn dòng người xuôi ngược đây đó, hồ hởi khắp chốn này nọ, rồi lặng thinh quay về với bốn bức tường quen thuộc. 

Tuổi thanh xuân của tôi và bạn là những năm tháng mệt mỏi, khô khan. Nhọc nhằn lê lết qua hàng dài những kì thi vô ích. Thức cả đêm dài để giải cho xong đề toán khó đến phát điên; tranh thủ viết thêm vài ba đoạn cho bài văn trong giờ nghỉ trưa để kịp lúc nộp; ngập đầu trong bài vở, đề cương,… chỉ mong đổi lấy từng con điểm đừng quá tệ. Những tháng ngày trông sắc mặt giáo viên và phụ huynh mà sống. Biết bao lần gục mặt nức nở vì không qua được môn. 

Tuổi thanh xuân của tôi và bạn là những phút giây chẳng lúc nào mà không hoài niệm về quá khứ. Kìa tuổi thơ ấm êm một thời có mặt đầy đủ cả bố và mẹ, bữa cơm nào cũng quây quần bên nhau. Khi thì bám riết lấy bố đòi được cõng, được bồng, đu vào bắp tay bố hay vỗ phành phạch vào cái bụng mỡ rồi cười hí há. Lúc thì thủ thỉ với mẹ, rằng mẹ ơi sao mà tóc mẹ thơm thế, ồ mà có mấy sợi trắng trâng gì nè; mẹ à sau này con muốn làm người vừa giàu vừa giỏi để vừa lo lắng vừa bảo vệ gia đình mình. Kìa khoảnh khắc đi đâu cũng kè kè lũ bạn bên cạnh dù lúc ồn ào kéo nhau đi ăn hủ tiếu gõ mỗi chiều tan học hay đối diện với giám thị cùng chịu phạt tập thể. Nụ cười đứa nào cũng trong vắt và chân thành, cả đời này chẳng thể nào quên được dù mọi thứ đã lỡ đã vỡ hết cả rồi. Mỗi ngày nhìn lại lại thấy xót xa hơn. 

Tuổi thanh xuân của tôi và bạn là những đêm dài trằn trọc với bao nghĩ suy. Nghĩ xem ngày sau mình là ai, mình làm gì, có trở thành con người ngày nhỏ vẫn luôn hằng ao ước không. Và hằng tá những câu hỏi khác. Cả tôi và bạn đều không biết phải làm gì, chỉ nghĩ thật nhiều và rồi để mình cứ lạc mãi trong mê cung cảm xúc, không tìm thấy lối ra. Chúng ta vốn chỉ là những đứa trẻ vô ưu vô lo, chẳng ai dạy bảo kĩ càng hay trang bị đầy đủ để chúng ta bước vào đời. Đùng một cái, tuổi trưởng thành đã y hẹn mà đến sát sau lưng, chúng ta ngơ ngác bước đi trong khi vẫn chẳng biết phải làm gì. Rồi gánh nặng mưu sinh hằn nặng lên vai, môi bớt hẳn nụ cười, mắt nhạt đi trong trẻo, chúng ta lầm lũi lớn lên. 

Tuổi thanh xuân của tôi và bạn là thế đó, đầy biến động, nuối tiếc và xót xa. Nó nào rực rỡ lung linh như những bộ phim thần tượng dài tập mỗi ngày vẫn đều đặn phát sóng, và chúng ta khi đó nôn nóng trông ngóng từng giờ. Nó nào lấp lánh đầy màu hồng như bao bộ truyện ngôn tình luôn kết thúc đầy may mắn, suôn sẻ mà bất cứ ai cũng đều ao ước được đóng chính. Nó càng chẳng bao giờ như tất cả chúng ta mong muốn. Ngày xưa con đường mình đi dù có tẻ nhạt mà bằng phẳng và luôn có điểm đến rõ ràng. Đó là ngôi trường thân thương dù còn nhiều bất cập trong giảng dạy nhưng luôn có thầy cô và bè bạn chờ đón. Đó là gia đình ruột thịt dù đôi lúc cha nóng giận khẽ tay hay lắm khi mẹ phiền lòng mắng mỏ nhưng luôn chở che. Ngày nay đi đường đời, mỗi bước chân là mỗi bước lo, mỗi nhịp đường là mỗi giọt lệ. 

Nếu biết trưởng thành mà cay đắng và cô độc như vậy thì đã chẳng lớn làm gì. Cứ nhỏ hoài bé mãi thôi. Vẫn nhớ có lần ước được lớn lên và già đi cùng gia đình và bạn bè. Bây giờ điều ước đã thành sự thật được một nửa rồi. Đó là lớn khôn rồi, ngày ngày nhìn thời gian tàn nhẫn lạnh lùng qua đi mang theo một thời tươi trẻ, mà mọi người sao nay chẳng thấy đâu? 

Bạn có thể quan tâm đến chủ đề:

Ngày đăng: Tháng Mười Hai 24, 2016 | Lần cập nhật cuối: Tháng Mười Hai 24, 2016
Back to top button