Mắt Biếc

(5 đánh giá của khách hàng)

Mắt Biếc là cầu nối giữa những trái tim còn trẻ, những xúc cảm ngây ngô, những tâm hồn đầy cuồng nhiệt với thứ tình yêu trong sáng. Chắc hẳn ai cũng từng một lần gặp được người mà mình nghĩ sẽ chẳng thể nào rời xa. Người đó là giấc mộng, là ban mai, là cả bầu trời thanh xuân năm ấy. Sóng gió không thể thổi tắt đi tình cảm mà cậu bé Ngạn dành cho Hà Lan – người con gái có đôi mắt biếc sâu thăm thẳm, ánh nhìn trong vắt như giọt sương mai. Tuổi trẻ với hoài bão, ước mơ nhưng cũng không ít cám dỗ. Ngạn vẫn từng ngày dõi theo bước chân của Hà Lan, tựa núi cao chẳng thể một lần chạm đến biển khơi. Sau bao sóng gió, chàng trai ấy vẫn ân cần, dành những yêu thương còn dang dở cho sinh linh bé bỏng của Hà Lan. Cô gái ấy đã trở thành nỗi ám ảnh dai dẳng trong tâm trí Ngạn, mãi mãi xa xôi như cánh chim trời. Câu chuyện với những nút thắt được tháo gỡ vô cùng khéo léo, nhẹ nhàng nhưng đọng lại sự xót xa, trìu mến mà độc giả dành cho Ngạn và Hà Lan.

Danh mục:

Mắt biếc – đôi mắt đẹp nhưng đượm buồn. Đôi mắt của sự ngây thơ, trong sáng nhưng lại xa xăm, ẩn chứa đâu đó những giọt lệ như sắp tuôn tràn. Đôi mắt của cả một cuộc đời đau khổ.

Sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng cổ lỗ, nghèo nàn nơi phần cong của dải đất hình chữ S, Ngạn lớn lên cùng Hà Lan, cô bạn hàng xóm có một cái tên rất lạ và một đôi mắt đẹp lạ thường – đôi mắt biếc. Họ cùng học, cùng vui chơi, cùng lớn lên. Trong họ dần dần chớm nở một tình yêu lặng thầm dành cho nhau mà không dám tỏ bày. Để rồi khi lớn lên, khi cả hai cùng rời bỏ làng quê của mình để lên thành phố tiếp tục giấc mơ, ở nơi phồn hoa đô thị ấy, họ đã rẽ theo hai ngả đời. Một người vẫn đợi đó nhưng một người đã đi theo phương khác, hướng về nhau nhưng lại mãi không thuộc về cho nhau.

“Tôi không thể bắt Hà Lan phải giống tôi.

Tôi khác. Không ai bắt tôi phải hoài vọng kỷ niệm. Không ai bắt tôi phải nhớ da diết cái làng nhỏ xa xăm của mình mỗi khi chiều xuống. Không ai bắt tôi đêm nào cũng phải mơ thấy bóng trăng tuổi thơ treo lơ lửng trên đường làng và rơi từng giọt vàng xuống giàn hoa thiên lý. Những điều đó xảy đến một cách tự nhiên, cũng giống như hồi học lớp chín, một hôm nhìn vào mắt Hà Lan, lần đầu tiên tôi cảm thấy lòng mình dậy sóng. Mà chẳng hiểu vì sao.”

Qua những đồi sim, cây thị, những giàn thiên lý, đắm mình trong dòng chảy của thời gian và tâm trạng của chính Ngạn, xuyên suốt tập truyện dài Mắt biếc là cả một nỗi buồn man mác kéo dài, một nỗi tiếc nhớ, một nỗi lòng đau đáu của chính Ngạn về những kỷ niệm một thời học trò thơ mộng nơi làng Đo Đo nhỏ nghèo nàn, nơi những kỷ niệm đẹp nay chỉ còn lại những hoài niệm xa xăm của một thời đã qua.

Cảnh vẫn còn đó nhưng mắt biếc của năm xưa nay đâu…

5 đánh giá cho Mắt Biếc

  1. Thuy M

    Có thể nói Mắt biếc là một trong những câu chuyện buồn nhất trong các tác phẩm của chú Nguyễn Nhật Ánh, có thể gọi là “King of friendzone”. Đáng tiếc cho một tình cảm đẹp và trong sáng, một chuyện tình chứa đựng đong đầy những tình cảm hết sức hồn nhiên và trong vắt của thời cấp 3. Chuyện tình giữa Ngạn và Hà Lan. Nhưng chuyện tình của Ngạn và Trà Long cũng đẹp không kém. Thật ra thì Ngạn thực sự là quá yêu Hà Lan hay là quá cố chấp với bản thân, không muốn buông bỏ, cứ khư khư giữ mãi những hình ảnh quá khứ mà không chịu chấp nhận hiện tại và trốn chạy thực tại?
    Cái kết mà Ngạn bỏ đi thực sự có giải quyết được chuyện tình cảm giữa Ngạn và Trà Long? Liệu có thực sự giúp cho Ngạn quên được nỗi buồn quá khứ hay là sẽ khiến cho Trà Long có được con đường khác tốt hơn khi mà Ngạn đã gắn bó quá lâu, quá quen thuộc với cuộc sống của Trà Long rồi. Ngạn cũng vậy, Ngạn có thể quên được Trà Long không? khi chính hình ảnh của Hà Lan cứ đan xen qua hình ảnh Trà Long mỗi ngày?
    Đọc xong Mắt Biếc đã khóc rất nhiều, khóc vì thấy Ngạn hi sinh quá nhiều. Đến cuối cùng, Ngạn vẫn chọn Hà Lan, không để cho mình và Trà Long một cơ hội nào. Vì Ngạn nhận ra Trà Long chỉ là bóng hình của Hà Lan và Ngạn ở bên Trà Long bấy lâu có lẽ cũng vì hình bóng ấy qua đôi Mắt biếc.

  2. Quỳnh Như

    Mình đọc Mắc biếc trong một ngày có tâm trạng buồn, chẳng biết có phải tâm trạng như vậy nên mình đọc cuốn này mà buồn da diết. Truyện viết về mối tình da diết của Ngạn- chàng trai mà năm 10 tuổi và năm 30 tuổi cũng chỉ thích và yêu một người là Hà Lan. Nhưng phố thị xa hoa lôi kéo Hà Lan hơn là chàng trai si tình quê mùa để từ đó cô chạy theo một chàng trai thành phố. Cô ngây thơ lao vào thứ tình yêu đó và rồi đời cô đắng cay từ đây. 17 tuổi cô có mang, bị người yêu ruồng bỏ, chỉ có Ngạn là luôn bên cô, yêu thương và giúp đỡ Trà Long- con gái cô. Và oái ăm thay Trà Long vẻ ngoài giống mẹ y đúc, nhưng còn tính cách lại khác hoàn toàn, Trà Long yêu Ngạn, Ngạn cũng yêu Trà Long nhưng cuối cùng anh nhận ra anh chỉ yêu hình bóng Hà Lan.

  3. Phan Thị Vân Trang

    Mắt biếc là tác phẩm được nhiều bạn đọc đánh giá là hay nhất trong các sáng tác của bác Ánh. Tuy nhiên, mình vẫn thấy nó chưa được xuất sắc lắm, còn có gì đó chưa được sâu sắc thì phải. Bác Ánh xây dựng nhân vật Ngạn quá si tình, phải nói là một cách quá đáng. Không những thế, bao trùm nội dung là tình cảm của Ngạn dành cho Hà Lan, chung thủy vô cùng, nhiều lúc không cần thiết luôn. Cuối cùng, cuốn sách cũng mang lại cho mình nhiều tiếc nuối nhưng Ngạn cũng xứng đáng để tìm được tình yêu của mình.

  4. Phạm Hải Yến Phụng

    Mắt biếc là cuốn truyện dài đầu tiên của Nguyễn Nhật Ánh mà tôi đọc. Mà không biết có phải vì cuốn sách này mà những tác phẩm sau này tôi đọc của ông cũng mang một vẻ gì đó đượm buồn.

    Mắt biếc hay, chưa có một người bạn nào của tôi sau khi đọc Mắt Biếc mà tỏ ý không vừa lòng cả. Nhưng câu chuyện buồn quá, một chuyện tình buồn, một kết thúc buồn!

    Dù tôi thích Mắc Biếc, nhưng tôi vẫn không thích cái cách xây dựng cuộc đời của mỗi nhân vật, tính cách mỗi nhân vật. Dường như chẳng có ai trong câu truyện chịu một lần vùng vằn lại hoàn cảnh, cứ để cuộc đời đẩy đi, chưa một lần phản kháng dù là trong suy nghĩ.

    Thương lắm Mắc Biếc, thương lắm phận người!

  5. Capu Phuong

    “Mắt biếc” là tác phẩm đầu tiên mình đọc của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Ngay từ những trang đầu tiên, mình tự hỏi sao ko tìm đọc truyện của chú sớm hơn. Càng đọc mình như càng bị cuốn vào những câu chữ, cảm xúc cứ dâng nghẹn trong mình..
    Câu chuyện mang cho mình những cảm xúc thật khác. Chuyện kể về Ngạn và Hà Lan là đôi bạn thân từ hồi cấp 1, cùng học chung, cùng có những ký niệm thật đẹp. Tình bạn ấy dần dần lớn lên, theo thời gian trở thành 1 tình yêu chân thành, sâu sắc hơn. Nhưng làm sao tình yêu ấy có thể trọn vẹn khi mà chỉ có Ngạn vun đắp? Mắt biếc hay mắt buồn mà cuộc đời của Hà Lan bỗng như hoa tàn trôi. Ngạn quá tốt hay vì lẽ gì mà Hà Lan lại để cho tình anh đơn bước?
    Ở thành phố, mình đâu hiểu hết cuộc sống thôn quê. Thế nào là cuộc sống bình dị. Qua lời miêu tả của NNA, mình biết dc những điều đơn giản mà thân thương: chợ Đo Đo, rừng Sim, những buổi hoàng hôn, cánh đồng cỏ xanh rì, giàn hoa thiên lý, con đường làng rợp bóng cây, những lần đi hái thị, nhặt trứng chim … Ngạn còn sáng tác nhạc, làm thơ, hát cho Hà Lan nghe trên cây đàn guitar. Ngôn từ thật đẹp, thật mộc mạc.Từ đó mà mình cũng thích đọc thơ hơn nữa.
    Điều làm mình cảm động nhất là tình cảm mà Ngạn dành cho Hà Lan. 1 tình yêu chân thành, sâu đậm đến nỗi anh đã âm thầm chờ đợi suốt gần 20 năm, lặng lẽ bên cạnh, ko đòi hỏi, ko trách cứ, hy sinh chỉ đễ người mình thương dc hạnh phúc, yên ổn, ko còn đau buồn. Chưa 1 lần Ngạn hỏi tại sao Hà Lan ko yêu anh. Anh còn dành tình yêu của mình sang con gái của người thương nữa…Nhưng đâu phải tình cảm cứ cho đi là dc đáp trả…Mình còn cảm động trước tình yêu làng quê của Ngạn, dù nó nghèo cằn cỗi vẫn quay về, ko như ngta bỏ đi xa xứ, như cây bứng gốc…
    Chuyện kết thúc buồn, chuyện làm mình khóc, chuyện để lại dư âm cho mình đến mãi những ngày sau. Nỗi nuối tiếc cứ canh cánh trong mình. Mình tự hỏi có 1 ng con trai tốt như thế thật ko? Và liệu câu chuyện này có xảy ra thật?…sao nó buồn miên man…

Thêm đánh giá

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button