Cung Bậc Tình Yêu

(1 đánh giá của khách hàng)

Tình yêu như một ngôi sao dẫn đường, khơi dậy những cảm xúc mãnh liệt nhất cho ta sức mạnh tinh thần tuyệt vời để khám phá, cảm nhận cuộc sống với những vẻ đẹp, mới mẻ và tinh tế hơn.

Danh mục:

Giới thiệu

Điều đẹp nhất và kỳ diệu nhất trong cuộc sống chính là tình yêu – một tình cảm sâu sắc nhất, lãng mạn nhất và cũng chính là nguồn động viên tinh thần mạnh mẽ nhất đối với bất kỳ ai. Thế nhưng tình yêu còn là điều trăn trở, thao thức của mỗi chúng ta. Và thật lạ, theo thời gian, chúng ta nhận ra rằng cuộc sống của mình không thể thiếu vắng tình yêu.

Mặc cho thời gian trôi qua, mặc cho bất cứ điều gì có thể xảy ra – tình yêu thật sự vẫn luôn hiện hữu đâu đó trong bạn hay vẫn luôn sống mãi trong những kỷ niệm và ký ức của bạn. Tình yêu như một ngôi sao dẫn đường, khơi dậy những cảm xúc mãnh liệt nhất cho ta sức mạnh tinh thần tuyệt vời để khám phá, cảm nhận cuộc sống với những vẻ đẹp, mới mẻ và tinh tế hơn.

Hãy cùng chia sẽ những câu chuyện bình dị và kỳ diệu của tình yêu với bộ sách ngọt ngào yêu thương này, để cảm nhận sâu sắc hơn những cung bậc trong tình yêu của chính mình.

Đọc thử

BÀN TAY LẠNH

Đàn bà gì mà lòng bàn tay lạnh buốt, – anh bạn cùng phòng tôi xoa xuýt hai bàn tay vào nhau, thốt lên. Không ngẩng đầu, tôi nói cho có chuyện: “Nghe nói: Ai có bàn tay lạnh thì có trái tim nóng”.

Anh ta cúi xuống gần tôi:

– Trông tôi có đến nỗi nào không?

Tôi ngước lên nhìn anh như thầm cân đo, rồi nói khá chân thành:

– Rất được! Đẹp trai là đằng khác!

Anh ta nhếch cười, thẳng người lên mãn nguyện, nhưng tôi bỗng lập tức cau mày khi nghe anh nói:

– Thế mà ánh mắt cô ta nhìn tôi cũng lạnh, còn lạnh hơn cả bàn tay. Lẽ nào cô ta không coi tôi là đàn ông?

Vừa gỡ nới nút cà-vạt mầu xám đậm nơi cổ, anh vừa kết luận:

– Tôi ghét những loại đàn bà như thế, mặc cho cô ta đẹp!

Tôi nhướng mắt nhìn anh, ngạc nhiên:

– Can gì tới anh cơ chứ?

– Sao không? Bạn tưởng chỉ có đàn bà mới đo ảnh hưởng của mình trong ánh mắt người khác giới? Đàn ông còn quan tâm tới điều đó hơn nhiều.

– Thôi được! – Tôi dàn hòa. – Nhưng anh đang nói tới ai vậy?

– Kia kìa. – Người đàn bà ngồi quay lưng lại đây, trên chiếc ghế thứ hai của hàng thứ ba.

Tôi vươn cổ nhìn theo tay anh ta. Một đôi vai thon nhỏ được phủ mềm mại một lần áo mầu khói nhạt bằng vải sít lạnh. Những nếp áo rủ trông thật yêu kiều. Thế nhưng dáng ngồi thì quá thẳng, thẳng đáng ngờ, với cái đầu ngẩng cao. Ký ức tôi thảng thốt, bất chợt một nét quen quen nào đó tự ngày xưa.

Chắc linh cảm thấy ai đó đang nhìn mình chằm chằm từ sau lưng, người đàn bà ấy giật mình quay lại.

Và chỉ chờ có thế, tôi vụt reo lên:

– Trời ơi! Chị Trang!

Mọi người nhìn tôi khó chịu. Nhưng chị đã rời ghế, mỉm cười và đi về phía tôi. Hai chị em nắm tay nhau, cùng bước ra ngoài phòng họp – hội nghị khoa học toàn quốc.

Và tôi cũng đã giật mình vì bàn tay chị thật lạnh. Quen biết chị từ nhiều năm trước đây, sao tôi không nhận ra điều ấy nhỉ?

Trong phòng họp, báo cáo viên đang đọc bài viết mang tên: “Thử bàn về hôn nhân ở các hành tinh ngoài trái đất”.

– Chị vẫn chưa lập gia đình ư? – Tôi nhìn bộ ngực cao của chị và hỏi.

“Không phải là chưa, mà là không bao giờ.” – Chị đính chính, giọng chắc nịch. Bàn tay với những ngón thon nhợt nhạt đưa lên vuốt ngược mái tóc. Tôi xót xa nhìn những nếp nhăn lờ mờ lượn quanh khóe môi thanh tú một thời quyến rũ của Người Đẹp trường tôi cách đây mười bảy năm. “Chị vẫn chưa quên được chuyện ngày xưa…” – Không dám nhìn vào mắt chị, tôi rụt rè hỏi.

“Nếu quên được, mình đã có thể lấy chồng…”

– Chị thở dài. “Hỏng rồi em ạ. Có những loài cây chịu được sương, mưa bão và nắng. Nhưng có những loài cây bị gục từ những giọt sương muối đầu tiên và không bao giờ dậy được nữa. Không hiểu sao chị cứ đinh ninh rằng trái tim mình chỉ là một sợi dây tơ và dây ấy đã bị giằng đứt quá sớm”.

Những giọt nước mắt của chị rơi xuống cốc ca-cao đang cầm trên tay. Tôi, một người đàn bà từng có một mặt con và gia đình chẳng chuộc, nên thương cho chị hay thương cho chính tôi đây?

Ngày ấy, con gái lớp tôi có cả thảy bảy đứa, trong đó chị lớn tuổi hơn cả và đẹp hơn cả. Ánh mắt bọn con trai dừng nơi chị bao giờ cũng lâu hơn so với cả lũ chúng tôi. Đáp lại những cái nhìn ấy, chị thường dửng dưng quay đi.

Vì thế, khi cả đến người xấu nhất trong đám chúng tôi đã có người yêu, mà chị vẫn chưa chịu nhận lời đi chơi với một người con trai nào, tôi ngập ngừng hỏi chị:

– Chị không thấy người con trai nào đáng yêu sao? Nhiều người đến với chị và giơ “cờ trắng” thất thểu quay về rồi đấy. Chà, giá mà em được như chị… Thôi thì em cũng đành quơ tạm một anh…

Chị cười:

– Không phải chị không muốn yêu đâu. Những tối thứ bảy, thấy từng đôi dập dìu, chị cũng buồn… Nhưng em biết không, đàn ông bay là là trên mặt đất. Còn chị thì bay trên cao. Bao giờ gặp một người con trai bay cùng tầng, thì lúc đó… Em tưởng chị không khao khát được một ai đó buộc mình phải quy hàng một cách ngọt ngào sao?

Ngày ấy, dù đã có người yêu, nhưng tôi không hiểu mấy về những tầng bay của chị. Và có lẽ chị đã kể về những tầng bay ấy không chỉ với tôi. Trong lớp và trong khoa tôi bắt đầu lan truyền những lời xì xầm về tính kiêu ngạo quá đáng của chị.

Bọn con trai cảm thấy bị giễu cợt, bị xúc phạm. Chúng đố nhau: “Đứa nào tán đổ được Thùy Trang, đưa đi chơi và hôn được cô ta trước sự chứng kiến bí mật của cả bọn thì sẽ được thưởng một két bia và một tháng không phải đi quét nhà…”. Đúng là “nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò”.

Từ đó, trong lớp có một “chiến dịch” ngấm ngầm của đám con trai nói chung chống lại chị. Trừ chị ra, cả lũ con gái chúng tôi đều biết và theo dõi một cách hồi hộp và thú vị. Thực lòng, chúng tôi không đành khi thấy chị lẻ loi.

Nhưng đám con trai thử đã đủ cách mà vẫn không xong. Đã thế, càng cay cú. Cả bọn thề là sẽ “phục thù” bằng được. “Người nhà” không xong thì người ngoài vậy – một cậu láu lỉnh nhất lớp tuyên bố. “Nào, các đồng bào kém cỏi của tôi, chúng ta đã đầu hàng thì đừng có tiếc nhé. Tớ sẽ đưa một anh chàng ở ngoài vào. Anh này thì đảm bảo là chắc thắng: đẹp trai này, hào hoa phong nhã này, lại có gương mặt có vẻ cao quý này. Hắn vốn là một “Đông Joăng” đấy! Thế nào? Được chứ?”.

Cả bọn ngơ ngác: “Thế thì hắn nẫng tay trên của tất cả bọn ta rồi còn gì?”. “Không lo, nỡm ạ? Chúng ta phải bắt hắn làm cam kết chứ. Công việc chỉ được dừng đến đó thôi, rồi hắn phải chuồn. Thú thật, tớ không muốn trao cô nàng vào tay một người như thế, vấn đề chỉ là làm cho nàng bớt kiêu đi mà thôi, để ta còn có cơ may… Thôi, nhất trí nhé!”. Cả đám vỗ tay tán thưởng.

Thứ bảy tuần sau, trước hành lang phòng con gái chúng tôi xuất hiện “người hùng”. Quả thật, trông anh ta rất hấp dẫn: cao lớn, da ngăm ngăm, gương mặt gần như cao quý. Để ý lắm mới thấy cái nhìn hơi cụp xuống. Phải nói rằng đó là một gương mặt gần như toàn bích. Thẩm – tên anh ta – gặp chị Trang với vẻ hơi giễu cợt, nhưng khi vừa nhìn thấy chị, anh ta bỗng thay đổi hẳn thái độ. Với linh cảm của một người con gái đã từng yêu, tôi biết rằng câu chuyện không phải chỉ là chuyện đùa nữa.

Cả lớp tôi lại hồi hộp theo dõi. Cả lớp biết mà riêng Trang không biết gì về lời thách đố. Khi mắt chị rực sáng những tia nhìn đầu tiên của tình yêu, tôi bỗng ân hận là mình cũng ngấm ngầm tham gia vào trò đùa ấy, liền nói xa nói gần với chị:

“Chị Trang ơi! Chị có nghĩ rằng anh Thẩm tốt không? Có chân thành với chị không?”

“Có chứ! Anh ấy rất chân thành và rất yêu chị. Chị cảm thấy bây giờ mói gặp được người cùng tầng bay: anh ấy trong sáng một cách kỳ lạ…”

“Thật ư? Em không tin…”

“Đúng đấy em ạ. Có lẽ số phận đã để dành anh ấy cho chị để đến bây giờ mới gặp. Mẹ chị không hạnh phúc. Chị gái của chị cũng đã không hạnh phúc. Người hàng xóm của chị cũng không hạnh phúc. Vì thế, chị phải hạnh phúc, chị không được phép sai lầm. Gia đình chị không thể thêm một người đàn bà bất hạnh thứ ba. Vì thế em thấy không chị rất thận trọng khi chọn người yêu…”

Và chị tiếp, khuôn mặt rạng ngời: “Chị cảm thấy chị nắm điều đó trong tay, em ạ. Nhà chị không thể thêm người đàn bà bất hạnh…” – Chị nhắc lại và đượm vẻ ưu tư như một bóng mây lướt qua làm tôi tối mắt. Tôi chỉ còn nước thở dài. Người ta nói “Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu” quả thật không ngoa. Mẹ tôi cũng từng nói: “Đàn ông nó không quyết chí lừa thì thôi. Chứ nó đã quyết chí, bền bỉ và tinh vi thì dù người đàn bà nào khôn ngoan đến mấy cũng phải mắc, con ạ”.

Tôi chỉ còn cách chạy đến bảo bọn con trai trong lớp: “Lập tức thôi các trò đó đi. Quá đà rồi đấy! Khéo mà lại ân hận không kịp”. Nhưng đám con trai xua tôi như xua muỗi: “Mặc kệ chúng tớ? Đừng can thiệp vào những chuyện không phải của mình. Và chúng tớ hứa với cậu là sẽ không để những hậu quả đáng tiếc xảy ra”.

Cho đến một buổi tối.

Thẩm đã rủ được chị Trang đi chơi trên con đường rợp bóng cây báng súng gần trường. Tôi nhớ hôm ấy trăng sáng lắm. Đây là cuộc hẹn hò đầu tiên của chị, nên Trang mặc chiếc áo đẹp nhất. Má chị ửng hồng và mắt sáng ngời. Thẩm đến đón Trang. Sao lúc ấy tôi thấy khinh anh ta thế. Tôi chỉ muốn thét vào mặt Thẩm: “Hãy thôi cái trò đùa ngu ngốc của anh đi”. Đáng lẽ thế, thì tôi lại chỉ đi qua khẽ nói: “Dừng lại đi! Quá đà rồi đấy!”. “Không quá đà đâu! Yên tâm.” – Thẩm buông một câu. Hai người ra đi. Và tôi linh cảm thấy cái giờ phút đáng sợ nhất đối với Trang sắp tới. Tôi bỏ cuộc hẹn với người yêu, lẳng lặng đi theo chị, lẩn sau những bóng cây.

Và tôi thấy dưới ánh trăng trong vắt như mật ong, người con trai ấy bỗng dừng bước quay người chắn ngang lối đi của chị. Một tay anh quàng vai, một tay nâng cằm chị, nói một điều gì đó có vẻ rất ngọt ngào, rồi cúi xuống, đặt lên môi chị một cái hôn. Và tôi cũng thấy Trang dịu dàng tựa đầu vào ngực anh.

Giây phút ấy, tôi bỗng quên tất cả. Tôi khấp khởi thầm hy vọng, rằng tất cả sẽ tốt đẹp, rằng Thẩm sẽ mãi mãi yêu Trang, rằng sẽ không có trò đùa ấy trên đời. Chao ôi! Khi người đàn bà tựa mái đầu mịn như nhung vào ngực một người con trai, tại sao những điều xấu, tại sao cái ác lại có thể vẫn cứ xảy ra được nhỉ? Khi mà một sinh vật yếu đuối đến nhường ấy, dễ thương đến nhường ấy, đến tìm nơi ngực anh một chỗ nương tựa, tin tưởng rằng anh là một người tốt nhất trên đời, cả quyết rằng nơi anh có phép lạ, rằng anh có thể biến một cuộc đời bất hạnh thành hạnh phúc, thì tại sao, tại sao tất cả những điều dối trá nỡ xảy ra?

Hai người đứng yên lặng trong vòng tay nhau giây lâu.

Tôi len lén ra về. Tôi gần như yên tâm, cảm thấy rằng Trang sẽ không làm những điều dại dột, ảnh hưởng đến thanh danh con gái.

Khoảng chín giờ, Trang về. Mặt chị vẫn ngời ngời hạnh phúc.

Đúng mười lăm phút sau, Trang nhận được một mảnh giấy liệng vào cửa sổ. Chị cầm lên đọc, sắc mặt đang hồng hào chuyển sang tái mét. Chị thẫn thờ tựa lưng vào tường, như hóa đá.

Tôi biết điều gì đã xảy ra. Tôi bước tới bên chị, cầm mảnh giấy lên đọc. Chữ của một thằng trong đám con trai lớp tôi:

“Xin có lời chào cô em xinh đẹp và quá kiêu kỳ! Anh Thẩm vừa nhận được một két bia vì đã đạt được thành tích trong việc tán tỉnh cô em. Hắn ta đã có vợ rồi. Em ơi! Hắn lừa em đấy? Từ nay thì đừng kiêu với bọn anh nữa nhé!”

Trang không khóc. Sau một đêm không ngủ, sáng hôm sau, Trang dậy sớm, chải đầu và trang điểm kỹ lưỡng. Không ai nhận ra điều gì khác thường nơi chị, chỉ trừ ánh mắt bỗng nhiên trống hoang. Chị đi một ngày, không ai rõ đi đâu. Cả lớp nhốn nháo. Bọn con trai bồn chồn.

Tôi lên phòng nam, định cho chúng một “bài” và bàn cách đi tìm Trang về. Tôi sợ chị tự tử. Thì bỗng nghe trong phòng có tiếng cãi nhau. Tiếng Thẩm gay gắt:

“Các người quá đáng lắm! Tao mặc dù trước đây đã từng yêu đương lăng nhăng thật đấy. Nhưng lần này thì không. Tại sao chúng mày bảo tao đã có vợ rồi?”

“Thế mày quên hợp đồng rồi sao?”

“Thôi thôi, đừng nhắc đến cái trò ngu ngốc ấy nữa. Tao căm ghét chúng mày và căm ghét cả chính tao!…”

Cả phòng im lặng. Thẩm bước ra, suýt nữa anh ta đâm sầm vào tôi.

Tôi cũng lẳng lặng quay về phòng.

Tận chiều hôm sau, Trang mới trở về. Trông chị như già đi mấy tuổi. Chị rửa mặt qua loa rồi đi thẳng lên văn phòng khoa, xin chuyển trường. Nơi chị xin chuyển đến là một ngôi trường hẻo lánh, so với Hà Nội thì thật là một chốn “khỉ ho cò gáy”. Sau một hồi trao đi đổi lại, thấy Trang lì quá, ban chủ nhiệm khoa đành đồng ý.

Tối hôm ấy, đám con trai lớp tôi đi thành một hàng dài, đến trước mặt Trang, và nói :

– Trang ơi! Hãy tha lỗi cho trò đùa dại dột của bọn mình!

– Bạn đừng giận, vì tất cả chúng tôi đều mến bạn. Xin bạn đừng chuyển trường!

Trang òa lên khóc. Lúc đó tôi mới thấy chị khóc. “Các người về đi! Điều này không liên quan đến các người”. Đôi vai nhỏ nhắn của chị run bần bật trong tiếng nấc.

Sau khi đám con trai về rồi, Thẩm đến. Hôm nay trông anh thảm hại như gà gặp mưa. Lúc này Trang đã hết khóc và trở lại trạng thái hóa đá.

Thẩm nói: “Trang! Em tha lỗi cho anh! Anh không muốn thế.

Lúc đầu anh định chỉ là trò đùa. Nhưng bây giờ anh yêu em thật lòng. Anh xin em chấp nhận tình cảm của anh”.

Trang đứng vụt dậy. Lúc này tôi trông chị kiêu hãnh như nữ thần báo thù, mà Thẩm là một kẻ thảm hại đang quỳ dưới chân. Chị nói rất nhỏ, nhưng đủ cho anh ta nghe rõ:

“Cảm ơn! Các người tưởng rằng có thể đánh giá tình yêu của người con gái ngang một két bia được, thì các người cũng có thể đem danh dự ra mà đổi chác được. Có thể bây giờ anh đang nói thật, nhưng không bao giờ tôi có thể còn tin anh nữa. Anh có biết, anh vừa đập vỡ chiếc bình quý nhất mà người ta chỉ có một lần trong đời không?

Bây giờ, tôi đau khổ. Nhưng tôi cũng xin nói rằng, tôi thương hại cho chính anh, Thẩm ạ! Và đừng bao giờ để cho tôi trông thấy mặt anh”.

Rồi chị ngẩng cao đầu, bước ra khỏi phòng, để mặc Thẩm đứng như trời trồng, mặt tái dại.

Hôm sau, chị xách va-li ra đi, mặc dù tôi đã gần như van xin chị ở lại. Chị ngậm ngùi:

“Cảm ơn em. Cưng ạ. Nhưng chị không thể ở lại được nữa. Thuyền đã nhổ neo, và cứ phải đi. Thế là người đàn bà thứ ba của gia đình chị cũng bất hạnh mất rồi. Thêm một người bất hạnh trong nhà thật kinh khủng, phải không em. À, mà chị nói điều này với em làm gì nhỉ”.

Chị cúi xuống nhìn sâu vào mắt tôi.

“À cô bé, cô chưa bất hạnh bao giờ. Mắt cô còn trong hơn cả mắt tôi – Con người yêu đêm đầu tiên và thất tình ngay trong đêm đầu tiên. Em không hiểu được điều đó có ý nghĩa đến thế nào đâu.

Thôi chào nhé. Chị sẽ mãi nhớ đến em – cô bé đa cảm”.

Và chị ra đi, chui vào lòng chiếc ô-tô buýt. Tôi nức nở nhìn hút hoắt chiếc xe mang chị đi. Trông xa, nó như một con bọ hung đỏ đang dũi đất trên rẻo đường đầy bụi.

Từ ngày ấy đến nay đã mười bảy năm.

Chị đã kịp trở thành một người đàn bà cẩm thạch. Còn tôi, đã kịp khóc nhiều đêm, đã kịp viền đôi mắt trong, ngày xưa chị từng khen, bằng những quầng thâm.

Chị đã kịp làm giá băng đôi bàn tay và ánh mắt. Để cho bao nhiêu người đàn ông nào bực bội vì họ đã trôi qua không để lại gợn xao xuyến trong chị. Cũng đã kịp nhắc đi không cần thêm một người đàn bà bất hạnh. Thêm một người bất hạnh làm gì, em nhỉ!

Hội nghị khoa học đã kết thúc. Phòng họp rộn rịch những tiếng chân. Tôi nhìn những bước chân đàn ông, và nghĩ: nhiều người đàn ông tô điểm cho mình bằng bộ sưu tập ngày một cộm lên những gương mặt đàn bà. Họ coi đó là chiến tích anh hùng để thỏa mãn và ngầm khoe với bè bạn. Chẳng lẽ cuộc sống này trống rỗng đến thế sao?

Những người đàn ông may mắn! Lúc nào rỗi rãi, hãy mở những bộ sưu tập của các ngài ra. Có dám đoán chắc với tôi rằng, trong đời mình đã không từng làm lạnh giá một bàn tay?!

– Võ Thị Hảo

Cold-hand girl

“What a lady with real cold hands!” spoke up my colleague with his rubbing hands. Without straightening my head, I said just for the sake of conversation, “People say, those with cold hands have a warm heart.”

He stooped down near me, “How do I look, tell me?”

I turned sizing him up then said with my heart, “More than OK, I can say handsome!”

He formed a smile and straightened up, satisfied but I suddenly made a brow when I heard him say, “But her look at me proves real cold, maybe colder than her hand. Any reason she doesn’t reckon me ‘man!'”

Untangling the tie knot, he made a conclusion, “I really dislike such women for all their beauty.”

I opened my eyes looking at him, surprised, “What does it concern you about?”

“Why not? You think that only women judge their influences in the eyes of the opposite sex? It is a greater concern in men.”

I made a compromise, “OK. But who are you talking about?”

“Look. The woman whose back is on us, on the second seat of the third row.”

I craned my neck in his direction. Her delicate shoulders softly covered with a kind of fabric of pale smoke color. Its folds looked lovely. The carriage was straight with a head holding high. My memory was startled with an old stroke from a long time ago.

As with a presentiment, she turned around. Only then did I cry out, “O, my God, it’s Trang!”

People looked at me, rather irritated. But she left her chair and walked toward me smiling. We both embraced, walking outside of the national Science conference.

And I was startled to hold her cold hand. Why hadn’t I known that we knew each other for a real long time?

She smiled, “It’s not that I don’t want to be in love. On Saturday evenings, I feel sad each time I see them in loving pairs … But you know, those men hover over the ground, as for me, I fly high. Only when I meet a man flying as high as I, then … You just think I avoid being in love, meeting someone who forces me to surrender … in a real soft manner?”

In those days, though with a lover, I couldn’t understand those high standards of hers which she had talked about with other people. Students in my class and of the department were talking about her extreme pride.

The boys felt to be joked about, shamed. There came a challenge, “Anyone who can go on a date with her and kiss her witnessed secretly by the whole group will be prized a case of beer and a month exemption from sweeping the floor …” It was a case of number one: devil, number two: ghost, and number three: student.

From that time on, there was a secret campaign by the boys’ side against her. With the only exception of the ‘girl in question’, the rest of us women-students all knew about it and followed it in a secret and amused manner.

In the conference room, the reporter was presenting an account named “About marriage on planets other than Earth.”

I look at her robust breast and asked, “You’re still single?”

“Not only ‘not yet’ but ‘never'”, she retorted, in a sure voice. She stroked her hair with pale delicate fingers. I compassionately looked at the wrinkles surrounding her once delicate and attractive mouth corners of an old student of my college some seventeen years earlier. Not watching her eyes, I hesitatingly asked, “You still remember the days of yore?”

“If I could forget I would get married..she sighed. “Things went wrong. There are trees that can stand dew, storm and sunshine. But others have to stoop even with the first salt dew drops and can never stand up. I can never understand why my heart is only a string which was broken at an early time.”

Her tear drops fell on the glass of cacao in her hand. As a woman with one child in a decent family, I came to a dilemma: to pity her or myself?

In those old days, these were seven women- students of my class, she being the oldest and most beautiful. The men-students’ looks on her stayed longer than on all of the rest. To those looks, she usually turned away.

And so, until the ugliest of us had a lover, she didn’t have a date. I hesitated for a moment, then asked her, “Haven’t you ever seen any man lovely? Many did come to you and then unfurled a white flag in retreat. If I were you … I would have just taken one while blindfolded…”

Truly speaking, we couldn’t feel at ease with her so lonely.

And it was not successful on the boys’ side. And as it usually happened they felt all the more angry and irritated. All of them swore to take vengeance on her. “If insiders didn’t work, then an outsider would work,” announced a smart guy.” “My faulty fellows, don’t make it a point that we have to surrender. I’ll invite an outsider, he’s our insurance for success: handsome and generous and with a noble face! He is sure a woman-chaser-OK?”

The whole bunch was startled. “And so, he’s the one who is to take what we deserve to get!” “Don’t worry, bastards! We have to make him promise. The campaign must stop there with him away! To tell the truth, I don’t want to place her in such a way, the point is to decrease her pride, so that we could have a chance … OK?” The whole bunch gave a big applause.

Then, on Saturday the following week, appeared the hero. In reality, he looked quite attractive: tall, with dark skin, and a noble face. A close look found a rather down-look. An almost perfect figure, I would say – his name – came to see her with a rather joking attitude. He immediately changed it when he first saw her. My presentiment told me that it was not a joke.

The whole class followed with our thumping hearts. Only Trang didn’t know anything about the challenge. When her eyes brightened with love, I felt regret for my participation in the trick, then I suggested to her, “Trang, do you think Thẩm is a good fellow, true to you?”

“Sure he is. He’s truthful and he loves me a lot. I now feel that I’ve met someone at the same level: he’s unusually transparent …”

“Really? I doubt …”

“It’s true, honey. Fate has him reserved for me, so I’ve met him at last. My mom was not happy, my sister was not either, my neighbor was not either. And so, I must be happy. I couldn’t be wrong. My family couldn’t have another unhappy member. That is why, you see, I have been careful in choosing a lover …”

She went on, her face bright, “Now I feel I hold it in my hand, my family is not to have another unhappy member.” She repeated it as she was blurred in a floating cloud, while I was darkened in my eyes. I could only have a deep sigh. The saying that “a woman is as deep as a butter saucer” proved right. My mom used to say, “If men really wanted to cheat women, then the latter, even the smartest one would be victims.”

The only thing I could do then was to come to the boy members of the class. And I pleaded with them to “stop the trick, or you’ll regret it.” But they tried to get me away, “It’s no business of yours. We promise you that nothing regretful will happen, for sure.”

Then came a night.

Thẩm had a date with Trang. They were on a road lined with trees near our school. It was a moonlight night. It was her first date, she had on her most beautiful dress. Her cheeks were pink and her eyes bright. Thẩm came to meet her. I felt I despised him, wanting to shout in his face, “Stop that stupid trick of yours”. Instead, I passed him and whispered, “Stop it. You will cross the line”. “I will not cross the line. Don’t worry,” retorted Thẩm. Both of them left. My presentiment told me of the most dreadful time for Trang was going to come. I broke my date, and silently followed her covered by the line of trees.

Then I saw – in the moonlight, transparent as honey – that fellow stopped and turned to prevent her step. He held her with one arm, and raised her chin with his other arm, saying something real sweet, and stooped, placing a kiss on her lips. Trang, I saw, gently landed her head on his chest.

Nothing else but oblivion was what occupied me at the moment. A glimpse of hope that Thẩm would love Trang forever, that nothing bad would result from that trick, sparkled in me. O, my God! What bad thing would happen when a woman landed her head, soft as velvet, upon a man’s chest? What treacherous thing would happen when such a feeble living thing, such a lovely one lands on your chest for safety believing that he is the best man in the world, when you have miracles, making an unhappy life happy then why would such an atrocious thing happen?

They both stood in a silent embrace for a long time.

I stealthily walked away. I had no doubt, believing that Trang wouldn’t do anything wrong, affecting her reputation as a good girl.

Trang returned at about 9 o’clock. Her face sparkled with happiness.

Exactly 15′ later, Trang received a note thrown in through the window. She read it, her pink complexion turned to pale. Stupefied, she leaned against the wall, as if turned stone.

I knew what had happened. I stepped toward her, reading the note. It read “Hello! Beautiful and too proud girl! Thẩm just received a case of beer for his success in dating you. He’s married. Ah, honey, he cheated you. From now on, don’t play the proud one with us.”

Trang was not weeping. After a sleepless night, she woke up the next day, combing her hair and making up properly. Nothing unusual, except her void look, happened. No one knew her where – abouts for one day. The whole class was on tenterhooks, the boys helter-skelter!

I came up to the boys’ shelter intending to give them a lecture and discuss a way to look for her. I feared she would commit suicide, I heard the argument from inside the room. Thẩm sounded angry, “You all are so absurd. As for me, I used to have fleeting love affairs, but not this time. Why did you tell her that I’m married?”

“Don’t you remember our deal?”

“Stop it. Don’t mention that stupid trick. I hate you all as much as I hate myself.”

They stayed silent. Thẩm stepped out, almost running into me.

I silently turned to my room.

Trang didn’t come back until the following evening. She looked much older. She washed her face carelessly then went straight to the department office, asking for a tranfer to another school. It was a school in an isolated area, a forgotten abandoned place far from Hanoi. Too stuck to the idea, she had finally beat the department board.

That night, the boys, in a long line, went and stood in front of Trang, saying, “Dear Trang, please forgive us for our stupid trick.” “Please don’t get angry. We all like you. Please don’t transfer to another school.”

She burst out crying. I saw her crying for the first time. “You get away. It doesn’t concern you.” Her delicate shoulders shook jerkily with her moves. After the boys had left, Thẩm arrived. He looked crestfallen. Trang had stopped her crying and turned stony.

Thẩm started, “Please forgive me! It wasn’t my idea! I had thought it would be a joke. But now, I love you truely. Please accept it.”

Trang stood up straight. I then saw her a proud revengeful goddess with a beaten Thẩm on his knees in front. She spoke softly, just enough for him to catch.

“Thanks. You guys thought you could equate a girl’s love to a case of beer. Then you could put dignity on exchange. You may speak the truth but I will never trust you. Do you know that you just broke that most precious vase that one has only once in life? I am now in woe. But I have to say that I pity you, Thẩm. And never keep me in sight again.”

Then she held her head up, walking out of the room with Thẩm standing still behind, his face turning pale.

The next day, she left with a bag, though I begged her to stay. She spoke to me, depressed: “Thank you, honey, but I cannot stay. The boat has pulled its anchor then moves on. Then a third member of the family turns unhappy. It is terrible with one more unhappy member … But why do I say this to you?”

She stooped to look at my eyes, saying, “Hey, girl you have never been unhappy. Your eyes are clearer than mine – me the one who is in love the first time and is losing it the first time. Don’t you know what it really means? Now, bye, I’ll remember you forever, a sentimental girl.”

And she left, got inside the bus. Sobbing my heart out I looked at the bus running away. From a distance, it looked like a doe-beetle driving dust away on the dirty road.

It’s been 17 years since then.

The period of time was enough for her to turn stony. As for me, I’ve had enough nights crying, enough lines around the eyes that she used to admire.

She had enough time to make her eyes and hands cold, to irritate those man who had passed by her life without leaving any feeling in her. Also enough for her to repeat that there would be no need for another unhappy woman to exist in life. What for then?

The science conference ended. The room was busy with steps. I looked at the men stepping out thinking that many of those guys enriched their growing collections of female figures. They considered themselves heroes in the field and prided themselves with victories to show their friends. Life was so void, wasn’t it?

Ô, you lucky men! When you have spare time, just open your collection. Are you sure that in your life, you haven’t made a hand cold?

– Võ Thị Hảo

Trích dẫn

Đang cập nhật..

Thể loại

15 cuốn sách hay về tình yêu khuyên đọc trong đời - Tình yêu luôn là đề tài làm tốn kém bao nhiêu nước mắt và giấy mực của loài người từ thuở hồng hoang cho đến tận bây giờ. Người ta có thể vì tình yêu mà hi sinh mà chấp nhận, mà thay đổi mà không đòi hòi một sự đáp lại tương xứng nào… Đọc thêm

Nơi bán

 

Nhận hàng ngay chỉ trong vài giờ với gói TIKINOW tại TP.HCM, HN, Cần Thơ, Đà Nẵng, Nha Trang, Hải Phòng, giảm ít nhất 15% cho nhiều đầu sách bán chạy

Tới nơi bán

 

FREESHIP cho đơn hàng từ 140k tại TP.HCM và Hà Nội, từ 250k tại các tỉnh thành khác, giảm ít nhất 15% cho nhiều đầu sách bán chạy.

Tới nơi bán

1 đánh giá cho Cung Bậc Tình Yêu

  1. Hồ Văn Tài

    Sách hay, chất lượng tốt, giá cả rẻ hơn so với bên ngoài. Tình yêu là gì mà làm ai cũng phải lao đao. Tình yêu là thứ gia vị làm cho cuộc sống thêm phong phú. Có duyên mới gặp nhau nhưng chừng đó không đủ, phải biết hòa hợp sao cho mãi mãi bên nhau, nếu không làm được như vậy thì tình yêu dễ đến nhưng cũng dễ tan, khó mà hàn gắn lại được. Cái giá phải trả cho tình yêu thật quá đắt. Cuộc sống là vậy, yêu cần phải có quá trình để cảm nhận và đó phải là một nghệ thuật.

Thêm đánh giá

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button