Tiếng Người

(5 đánh giá của khách hàng)

Những khao khát ngộ nhận trong tình cảm, những cạnh tranh, giằng co trong công việc, tất cả phản ánh cuộc nhận chân đời sống tinh thần của những người trẻ. Tất cả vẫn cho thấy họ cô đơn, dễ đổ vỡ, và cần có một hạnh phúc. Họ trải nghiệm hạnh phúc với niềm vui thú lẫn cay đắng, qua đó họ mới cảm thấy mình thực sự trưởng thành.

Danh mục:

Giới thiệu

Cuốn sách đề cập đến đời sống của một thế hệ thanh niên lớn lên trong thời kì đổi mới, những người đang bước vào lứa tuổi 30 thông qua quan hệ của Duy và M. Họ có thể được xem như hai đại biểu ưu tú của thế hệ: thông minh, hiểu biết, được học hành đầy đủ, thành đạt và có sự tự tin vào chính mình. Bên cạnh câu chuyện về sự rạn vỡ và hàn gắn trong tình cảm vợ chồng, tác giả còn phác họa bối cảnh xã hội Việt Nam những năm gần đây, cuộc sống của những du học sinh ở Mỹ.

Những khao khát ngộ nhận trong tình cảm, những cạnh tranh, giằng co trong công việc, tất cả phản ánh cuộc nhận chân đời sống tinh thần của những người trẻ. Tất cả vẫn cho thấy họ cô đơn, dễ đổ vỡ, và cần có một hạnh phúc. Họ trải nghiệm hạnh phúc với niềm vui thú lẫn cay đắng, qua đó họ mới cảm thấy mình thực sự trưởng thành.

Sách dành cho đối tượng bạn đọc thuộc thế hệ 7X và những ai quan tâm đến suy nghĩ và nhận thức của một cây bút thế hệ cuối 7X.

Đọc thử

Không mở mắt, Duy biết M đã tỉnh dậy bên cạnh anh.

M vẫn nằm im, hơi thở đều đều, nhưng nàng đã ở đây. Căn phòng dường như ấm lên mặc dù, bằng vào tiếng rít của gió bấc qua khoảng trống bên hông nhà, anh biết Hà Nội đang đi qua những ngày rét đậm.

Và cũng không mở mắt, anh nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt M. Khuôn mặt anh quý. Khuôn mặt với làn da sáng, vầng trán rộng và đôi mắt rất nhiều lòng trắng, gần như luôn phảng phất màu xanh.

Lúc này, chắc chắn M đang mỉm cười.

– Đêm qua em mơ rất buồn cười.

Anh nghe thấy tiếng cười trong trong của M. Những âm thanh dền dứ trong cổ nàng, như thể nàng dậy từ lâu lắm rồi. Nàng biết là anh đã tỉnh nằm bên cạnh. Nàng biết cả việc anh biết nàng đã tỉnh và anh chờ chính cái câu nói trên.

– Em mơ thế nào?

Giọng Duy không lên không xuống nhưng có một luồng khí ấm bao lấy nó. Anh xoay người nằm nghiêng để nhìn thấy M. M vẫn đang nhắm mắt. Nhưng nàng nhìn. Bởi vì mống mắt nàng vẫn hiện ra những cái chớp mắt phía bên dưới. Những mạch máu xanh li ti khẽ chạy lên chạy xuống mỗi khi nàng chớp mắt.

– Em thấy em đang đi về khu Mai Dịch… Mọi thứ rất buồn cười. Có một tầng nước hơi đỏ bao quanh trái đất, cách khoảng độ hai chục mét thôi. Em nhìn thấy những con cá vàng to màu sữa, đuôi đỏ rực, to lắm… Cả rùa nữa. Bọn nó cứ bơi sát vào bề mặt dưới của cái tầng nước đấy.

– Thế à?

– Mà rất lạ; chẳng có cái gì chống đỡ tầng nước đấy cả, thế mà nó không ập xuống đầu. Ở bên dưới, mọi người vẫn sống bình thường. Hình như chẳng ai để ý đến nó cả, chỉ có mỗi em là ngạc nhiên.

– Ừ

– Rồi em ở trong nhà cũ của em đi ra. Rồi em nhìn thấy N.

– Lại là N à?

– Vâng. Nhưng buồn cười là N thì vẫn bé như hồi đấy, còn em thì lại biết rõ và đang suy nghĩ như là người lớn bây giờ. Em còn nghĩ là em lấy chồng mất rồi; và em rất yêu anh. Nghĩ rõ mồn một.

– Thế à?

– Xong rồi em chạy đến trước mặt N. Đến đây thì tự nhiên có những người khác ở xung quanh cứ đẩy đẩy em, rồi em cứ tỉnh lại dần dần, em bắt đầu nhận ra là em đang mơ. Em cứ chập chờn. Rồi em ngoảnh đi đâu đó, đến lúc em ngoảnh lại thì N đã biến mất… Lần nào cũng thế… Lần nào cũng cứ đến chỗ gặp lại thì tỉnh dậy…

– Anh cũng thấy thế.

M trở mình. Nàng nặng nhọc quay người sang và ôm lấy anh.

– Mấy giờ anh đi?

Cánh tay M nhẹ bỗng, những ngón tay hâm hấp nóng, dấp dính mồ hôi. Hơi mồ hôi và hơi nóng tạo thành một quầng ấm mỏng áp vào da anh. Anh có cảm giác nếu M úp lòng bàn tay ở cách da anh khoảng một xăngtimét, thì cái quầng khí ẩm nóng từ tay nàng sẽ tiếp xúc với vầng khí ấm tỏa ra từ người anh.

– Anh ở nhà với em nhé? – anh nói.

Tiếng “Không!” dứt khoát mà anh đã biết trước. Anh cầm bàn tay M lên, áp vào má anh. Rồi anh dịch nó sang ngang để những ngón tay của nàng phủ lên mặt anh. Anh chớp mắt thật chậm. Mỗi lần anh chớp mắt, lông mi của anh từ từ cọ vào làn da bên trong những ngón tay nàng. Khi anh thở ra, khí nóng từ chính hơi thở của anh quẩn trong hốc bàn tay hâm hấp sốt của nàng. Chúng lập tức biến thành sương mù bám trở lại vào da mặt anh, nham nháp, âm ẩm. Anh ngửi thấy chính mùi hơi thở của mình. Mùi vọng ra từ sâu trong cơ thể anh… Mùi chứa trong nó cả tim, phổi, gan, những mạch máu và não bộ… Những năm tháng dài của cuộc đời… Những đất và người… Hà Nội, Moscow, New York… Sự sống và cái chết… Đi liền với chúng là mùi da tay và mồ hôi của M. Sự tồn tại sống hiển hiện và những năm tháng của cuộc đời nàng… Căn nhà của họ trên phố La Salle… Mùa đông dài cách đây bốn năm họ đã ở lì trong đó… Và bây giờ là cuộc sống hiển hiện của hai người… Những buổi sáng nấn ná nằm cạnh nhau như lúc này…

Những thứ ấy làm anh xúc động.

Họ nằm im như vậy một lúc lâu. Anh để cho mình tự do chìm đắm trong những cảm giác và sự mơ màng bảng lảng không rõ hình hài.

Khi Duy ra khỏi giường, đồng hồ trong phòng ngủ chỉ 6 giờ 30 sáng. Qua vuông cửa kính trên tường, có thể nhìn xuống khu đất sau nhà. Giờ là tháng Chạp. Hà Nội bắt đầu có mưa phùn và gió nồm, xen vào những đợt rét đậm. Những ruộng rau muống, cải, mùi tàu, và hoa ở phía sau nhà anh đang được ủ. Những luống violet và thược dược nở sớm đóng những vạt tím và vàng trên cả một khoảng ruộng xanh. Thi thoảng lại có một bụi hoa dong riềng đỏ chói đứng kiêu hãnh một mình trên một gò đất. Sương mù bảng lảng trên mặt những vũng và ao nước nhỏ cạnh đó – mặt nước đóng một lớp váng băng mỏng tang, hơi sáng lên trong ánh bình minh nhạ

Duy khẽ vặn cổ rồi lắc mạnh người. Anh cởi hết quần áo, vứt đồ bẩn vào trong máy giặt. Rồi anh trần truồng đi vào phòng khách đứng hít thở và vặn người cho dẻo. Khi vặn người qua trái, anh khẽ liếc thấy chữ M nhỏ màu chàm, xăm trên vai. Hồi anh mới gặp M ờ New York, nàng hỏi anh chữ này là gì. “Minh? Mai? Maria? Michelle? Maliryn Monroe?”.

Anh đã cười “Money!”, M không tin.

Anh lại nói “March”. Tháng Ba. Sinh nhật anh. Lúc hoa anh đào bắt đầu nở chói sáng trên đầu. Lúc tinh khí của trời đất bắt đầu tích tụ và lan tỏa trên mặt đất. Mùa của lộc và sinh sôi. Mùa sinh của những vĩ nhân. Cha anh thường nhắc nói với anh như vậy khi anh còn nhỏ.

M dĩ nhiên cũng không tin.

Hay là madman? – Nàng hỏi. Anh là người điên? (M cười)

Hay là Me? I me mine. I me mine.

Hay là mafia? Hay anh là mafia buổi tối đi giết người mà em không biết? (Anh cười)

Hay là Milk? Music? Mother? Macintosh? Magic? Macho macho man? Marijuana? Marquis? Maniac? Muffin? M dò hết tất cả những chữ M mà nàng có thể nghĩ ra.

M quá sạch. Quá nhẹ.

Những đốt xương kêu lên khe khẽ. Cơ bắp chậm chạp lỏng dẩn. Anh nhìn thẳng vào bệ cửa sổ thấp ở trước mặt. Ở đó có một dãy năm chậu nước nhỏ của M. Những chậu sứ màu rêu, to bằng một cái bát an cơm. Chậ ngoài cùng có một đốm sứ màu vàng nhạt trên thân. Bên trong những chậu sứ đó, M nuôi bèo tấm, rêu và những cây hoa súng chỉ nhỏ bằng móng tay. Mỗi lần, bèo tấm phủ xanh chậu sứ, nàng lại vớt chúng ra, đem thả xuống cái ao rau muống gần nhà. Nàng để lại chứng tám, chín cây bèo… cho đến khi chúng lại phủ đầy chậu. Những cây hoa súng không bao giờ có hoa. Chúng chỉ thả những cái lá tròn màu tía trên mặt nước.

Khi anh vào lại phòng ngủ để lấy quần lót mới, M đang nằm trên giường. Nàng quay mặt ra phía ngoài, mở mắt. Thấy anh đi vào, nàng cười khúc khích.

– Duy mông to! – M cười và cầm cái gối nhỏ ném vào người anh.

Duy vươn tay chụp cái gối. Anh thản nhiên úp nó vào mông.

– Đồ phát xít cậy mông to! – M cười sằng sặc.

Trong nhà tắm, nước lạnh từ trên vòi hoa sen xộc xuống. Cái lạnh táp thẳng vào người anh. Nó chà lên các ý nghĩ, khiến chúng đông cứng thành một cảm giác đơn nhất: lạnh. Anh đứng ngửa mặt cho nước chườm dọc xuống người. Mắt anh nhắm lại. Giá lạnh như những móc câu li tí vọc vào da thịt. Nếu anh không nhắm mắt, có lẽ tay anh sẽ đưa lên bao bọc thân mình. Nhưng khi nhắm mắt, dường như tinh thần của anh biến thành một cái cười nhạt. Nó chặn bàn tay đưa lên.

Rồi cái cười nhạt biến thành sự ngạo nghễ. Sự ngạo nghễ kết thúc ở bình thản. Những móc câu tan ra. Những ý nghĩ trở lại. Anh vẫn cứ chiến thắng. Như anh vẫn luôn chiến thắng khi giữ được thói quen tắm nước lạnh hàng sáng suốt mười mấy năm qua, mùa hè cũng như mùa đông.

Lạnh và nước. Cả hai thứ này đề không còn quyền lực cầm giữ anh. Nhưng chúng cũng là những người bạn đường mà anh không muốn bỏ rơi. Chúng làm anh nhớ. Ở đâu đó rất xa, như ở một cuộc đời khác – anh đã không biết người ta không cần phải một mình mà vẫn có thể hạnh phúc như thế này. Buông lõng như thế này. Tự do như thế này. Và thấy cuộc sống đơn giản, rõ ràng đến mức này.

Lúc ấy chưa có M.

Duy ngâm ư ư khe khẽ trong lúc tắm. Những tiếng ư ư đôi lúc cuộn đầy lên, căng tức trong họng. Nó chực thoát ra thành một tiếng tru. Nhưng anh nén lại, đẩy nó đi ngược vào trong người. Những tiếng ư ư biến thành một luồng khí nóng, từ từ tỏa ra xoa bóp toàn bộ cơ thể và ngấm vào xác thịt.

Khi anh ở trong nhà tắm ra. M đang ngồi trên sàn phòng khách, cạnh chiếc vali kéo. Vali đã xếp đầy quần áo. Anh ngồi xuống vòng tay ôm ngang vai nàng.

– Thứ Sáu anh về. Họp xong anh về ngay – Duy siết khẽ cánh tay đang choàng quanh bả vai M.

M khẽ gật đầu. Nàng tựa đầu vào vai anh.

– Anh yêu em lắm!

Trích dẫn

Đang cập nhật..

Thể loại

18 quyển sách tản văn hay vô cùng nhẹ nhàng và lắng đọng - Là những câu chuyện dành cho người trẻ, và đã từng trẻ, 18 quyển sách tản văn hay đẹp về ngôn từ và đẹp cả về những câu chuyện cho người đọc hồi tưởng và dễ dàng bắt gặp cảm xúc của chính mình trong từng trang sách. Hãy Tìm Tôi Giữa Cánh Đồng "Hãy… Đọc thêm

Nơi bán

 

Nhận hàng ngay chỉ trong vài giờ với gói TIKINOW tại TP.HCM, HN, Cần Thơ, Đà Nẵng, Nha Trang, Hải Phòng, giảm ít nhất 15% cho nhiều đầu sách bán chạy

Tới nơi bán

 

FREESHIP cho đơn hàng từ 140k tại TP.HCM và Hà Nội, từ 250k tại các tỉnh thành khác, giảm ít nhất 15% cho nhiều đầu sách bán chạy.

Tới nơi bán

5 đánh giá cho Tiếng Người

  1. Hanh Le

    Đã đọc khá nhiều cuốn của tác giả Phan Việt, nhưng đến khi đọc “Tiếng Người” thì mình mới thật sự mê mẩn. Tác giả chọn một đề tài rất gần với đời sống, và cái hay là đã dùng ngòi bút để lột tả vô cùng sinh động và chân thực những suy nghĩ đầy mâu thuẫn tồn tại trong cùng một con người, một thời khắc, cái xấu – cái tốt, si mê – lạnh lùng, thực dụng – ảo vọng, yêu đương – ganh ghét, ích kỷ – vị tha,… Giọng văn mượt mà, từ ngữ trau chuốt, diễn đạt logic, tình tiết hấp dẫn, nhân vật sống động đã khiến mình không thể bỏ quyển sách xuống khi chưa đọc đến chữ cuối cùng. Có thể nói cho đến thời điểm này thì “Tiếng Người” là cuốn sách tuyệt vời nhất của Phan Việt! Rất xứng đáng nằm trong tủ sách của bạn.

  2. Nguyễn Trang Bạch Dương

    Vẫn lối viết đầy ám ảnh và mộng mị của Phan Việt, chúng ta lại có thể nhìn nhận về cuộc sống thực tế của những người trẻ thành đạt ngày nay. Họ giỏi, họ thông minh, nhưng họ cũng có thật nhiều nỗi buồn. Đúng ra là sự cô đơn và cảm giác trống vắng. Dù người khác có nhìn thấy cuộc sống gia đình, công việc đáng ngưỡng mộ của họ. Nhưng thực tế, họ đang phải cố gắng gồng mình tạo nên những điều đó. Đọc tác phẩm của Phan Việt giống như có cảm giác được xem một bộ phim đời thường vậy, rất chân thật.

  3. Chim Thương

    Có đôi khi tự nhiên tôi nhìn lại thế giới của mình rồi thấy như đang không tồn tại vì sự biệt lập hoàn toàn của mình với những người khác. Chúng ta không bao giờ có thể trở thành một ai khác vì mỗi người là một cá thể riêng biệt. Bởi vậy mà mỗi người chắc hẳn đã từng trải qua cảm giác cô đơn, không được ai thấu hiểu được đến tận cùng và bản thân cũng chẳng thể lý giải được những suy nghĩ và dòng cảm xúc của chính mình. Cuốn sách này Phan Việt đã miêu tả rất chính xác những cảm xúc khó gọi tên đó. Không có đúng hay sai khi nhân vật của chị cảm thấy như vậy, hành động như vậy, chỉ đơn giản đó là những thứ họ phải trải qua và dần dần tìm lại mình sau đó.

  4. Trần Trân

    Theo mình thấy thì sách của Phan Việt khá là khó nuốt so với phần đông đọc giả nhưng mà ai đã trót mê kiểu viết vừa trải lòng chân thật vừa lồng ghép những trăn trở và triết lí sâu xa của chị thì thường không thể nào bỏ qua được. Bản thân mình rất ngưỡng mộ phong cách và lối sống của chị nên tìm đọc hầu hết những truyện trên. Tuy nhiên vì cuốn này viết cho độ tuổi khá xa so với tuổi đời mình bây giờ nên hơi khó cảm, dẫu vậy mình vẫn thích biết thêm nhiều về cuộc sống miêu tả qua lặng kính của tác giả.

  5. Yuri Ayako

    Tôi may mắn đc biết đến Phan Việt thông qua tập truyện ngắn :”Nước Mỹ, nước Mỹ” của cô. Có lẽ tôi bị ám ảnh từ đấy bởi hiện thực phũ phàng nơi đất mỹ – miền đất hứa tự do. Sang đến tác phẩm này, tôi thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, nó khắc họa chân thực cuộc sống của những người việt trẻ, cs hôn nhân, gia đình của tầng lớp trung lưu, có tri thức trong xh vn thời nay.
    Tác phẩm này giúp tôi nhìn thấy nhiều khía cạnh của cuộc sống, hiện thực cuộc sống mà ít tiểu thuyết gia vn hiện nay làm đc. Giong văn của Phan Việt, ko quá phô trương nhưng đầy tính tự sự, trần thuật, 1 góc máy quay chân thực của cuộc đời thông qua ngòi bút lão luyện, từng trải của chị.

Thêm đánh giá

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button