Tôi Đã Trở Thành Nhà Văn Như Thế Nào

Lòng ham hố vô độ của tuổi trẻ đã thúc giục tôi vừa viết truyện, vừa tranh thủ làm một bài thơ dài kể chuyện chị Võ Thị Sáu – người tù Côn Đảo sống anh hùng chết linh thiêng năm vừa tròn 17 tuổi. (Phùng Quán)

Danh mục:

Hôm nay, nhớ đến Phùng Quán, là nhớ đến bản thảo Vượt Côn Đảo đã gây ấn tượng tốt cho tôi, nhớ đến người bạn trẻ hai mươi hai tuổi, mặc áo bộ đội hai túi, đôi mắt sáng, cặp môi hồng lúc nào cũng sẵn sàng biểu diễn thơ, và mái tóc bồng bềnh rất thi sĩ. Hình ảnh Phùng Quán đọng lại trong tôi là như thế! (Nhà văn Vũ Tú Nam)

Tôi không ngờ việc viết văn lại nhọc nhằn đến như vậy. Có hôm viết mải miết quá, lúc đứng dậy tôi không thẳng lưng ngay được. Tôi phải vịn vào tường, lưng cúi lòng khòng một lúc khá lâu, giống hệt mấy chị thợ cấy ở quê tôi, gập lưng xuống ruộng cấy lúa đến nỗi khi lên bờ không bước nổi, phải nhờ người vực lên bờ ruộng, nằm ngửa một lúc lâu mới thẳng lưng lên được. Những hôm quá mỏi không nằm chùm hum được nữa, tôi nằm ngửa nhìn lên trần nhà, lẩm nhẩm những câu thơ. Lòng ham hố vô độ của tuổi trẻ đã thúc giục tôi vừa viết truyện, vừa tranh thủ làm một bài thơ dài kể chuyện chị Võ Thị Sáu – người tù Côn Đảo sống anh hùng chết linh thiêng năm vừa tròn 17 tuổi. (Phùng Quán)

Đánh giá

Chưa có đánh giá nào.

Hãy là người đầu tiên nhận xét “Tôi Đã Trở Thành Nhà Văn Như Thế Nào”

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button