Cảm nhận sách

‘Mình về nhà thôi’ – khi mái ấm không chỉ là một ngôi nhà

Tác phẩm là cuốn tiểu thuyết về gia đình, tình bạn và khả năng khám phá chính bản thân; đầy xúc cảm và hy vọng.

Khi bất ngờ đọc được bài review về tác phẩm mới nhất của C. R. Hyde, Where We Belong (tựa tiếng Việt: Mình về nhà thôi), một số người thực sự không chắc chắn liệu rằng cuốn tiểu thuyết này có phù hợp với mình hay không, khi mà phần lớn nội dung cuốn sách có vẻ như tập trung vào mối quan hệ giữa một bé gái và một con chó.

Tuy nhiên, C. R. Hyde là một tác giả với vô số các cuốn sách khiến độc giả phải ướt mi, nên hãy để Mình về nhà thôi kéo độc giả bước vào một cuộc hành trình mới, khác với thế giới quan thường ngày của mình.

Angie – một cô gái 14 tuổi sống cùng mẹ và em gái Sophie với chứng bệnh tự kỷ. Mẹ của Angie không phải mẫu người mẹ điển hình, và cả ba người họ thường xuyên không cảm nhận được mái ấm thực sự hay một nơi để trú chân, chỉ bởi vì Sophie luôn la hét khi không cảm thấy an toàn, và điều này khiến hàng xóm xung quanh chẳng thể chịu nổi.

Rồi họ chuyển tới sống cùng Dì Vi, một vài sự việc bất ngờ đã xảy ra khi Sophie xây dựng tình bạn với Rigby, cô chó của Paul, một người hàng xóm cục cằn và cách ly xã hội.

Không rõ tại sao, chó nhỏ chỉ có mỗi việc nằm im bên cạnh hàng rào ngăn cách giữa hai nhà, vậy mà được ở bên Rigby, Sophie cảm nhận được sự tĩnh lặng và niềm vui.

Angie âm thầm hi vọng rằng đây sẽ là một khởi đầu mới cho cuộc sống của gia đình cô. Nhưng sau đó Paul quyết định chuyển nhà tới gần vùng núi, và Angie vô cùng buồn bã khi nghĩ mình phải chấp nhận cuộc sống của gia đình cô sẽ quay trở lại điểm xuất phát.

Tuy nhiên, mẹ của Angie không muốn từ bỏ một cách dễ dàng như vậy và bà quyết định – một quyết định táo bạo, rằng họ sẽ đi theo Paul và Rigby để Sophie có thể tiếp tục ở bên Rigby.

Angie và Paul trở thành bạn, nhưng mọi việc liệu có đi theo đúng hướng mà cô bé mong muốn, cho bản thân cô và cả gia đình cô, thậm chí khi cô bé phải quyết định hi sinh mọi thứ?

Cuốn sách này vượt qua cả sự mong đợi và nội dung thực sự hấp dẫn. Một dàn nhân vật với những tính cách khác biệt – giống như tổng hòa của một xã hội thu nhỏ: Cô bé Angie luôn cố gắng kiếm tìm một mái ấm yên ổn, cô em gái Sophie mắc chứng tự kỷ nhưng lại có một mối quan hệ tuyệt vời và đơn giản với chó Rigby, và Paul, người hàng xóm không muốn bất kỳ ai tham gia vào cuộc sống của ông lại bất đắc dĩ phải mở cánh cửa ấy cho Sophie và Angie tiến vào.

Mình về nhà thôi – một câu chuyện mà chắc chắn người đọc sẽ cảm nhận được sự ấm áp tới từ Angie – nhân vật chính. Một cô bé quá trưởng thành so với tuổi mười bốn và sự đảo ngược về vai trò giữa cô và mẹ cô là điểm thú vị nhất trong câu chuyện, đồng thời cũng là chi tiết thắt lòng nhất.

Nhiều người đọc sách đã bày tỏ họ đặc biệt yêu thích cái cách tình bạn giữa Angie và Paul phát triển từng chút từng chút một, và tầm quan trọng của việc có một mái ấm với Angie.

Không chỉ sở hữu tuyến nhân vật tuyệt vời, câu chuyện còn được viết bằng một nhịp điệu nhẹ nhàng. Không phải đơn giản mà C.R.Hyde lại dễ dàng đốn tim độc giả như vậy, bởi bà sở hữu một miền giọng đặc trưng rất riêng, lối kể chuyện cũng có sức hấp dẫn rất riêng.

Mình về nhà thôi khiến người ta chỉ muốn đọc mãi, đọc mãi mà không bị bất cứ điều gì làm gián đoạn, bởi tác giả biết cách khơi gợi sự tò mò muốn thấy rồi câu chuyện sẽ đi về đâu và mọi việc sẽ kết thúc như thế nào. Tác phẩm là cuốn tiểu thuyết về gia đình, tình bạn và khả năng khám phá chính bản thân; đầy xúc cảm và hi vọng.

Hà Trang

Bạn có thể quan tâm đến chủ đề:

Ngày đăng: Tháng Mười Một 26, 2017 | Lần cập nhật cuối: Tháng Hai 2, 2018

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button