Cảm nhận sáchMy PostTự sáng tácVăn ThơWriter

Kể truyện “Bỉ vỏ”

Kể truyện Bỉ Vỏ

Ngây thơ trong xã hội bùn nhơ
Vẻ phong lưu chải chuốt hững hờ
Lời đường mật ru hồn thơ thiếu nữ
Tưởng đâu nơi gửi gắm những mộng mơ
Trao tim trinh dâng hết tấm chân tình
Nào ngờ cũng chỉ phường bội bạc
Hoạ đổ xuống đầu biết tìm ai trách móc

Thân cô lẻ giữa gia đình bè bạn
Ôm con khóc ròng trong đay nghiến mẹ cha
Thuở ấy còn hủ tục lắm u mê
Đẩy con người sa chân không lối thoát
Phải nhìn con đem bán cho người khác
Không biết sướng vui hay nhọc nhằn phía trước

Không cam tâm cô đi tìm sự thật
Vẫn nuôi hy vọng được thấy lại người thương
Về chuộc lại con một ngày vương trưởng
Một mình thân gái dạt trôi dặm trường

Phiêu bạt nơi đất người tha phương
Vẫn thật thà giữa nguy hiểm khôn lường
Thêm một lần bước chân vào cạm bẫy
Số phận bèo sang trang mới từ đây
Chồng người chiếm đoạt, vợ ngang nhiên vu khống
Thói ghen tuông làm mờ mắt không thương
Dưới xã hội đồng tiền chi phối
Người như cô đâu thể tự cứu mình

Nhà chứa thình lình nhấn cô xuống bùn đen
Nghĩ muốn chết nhưng con thơ vẫn gọi
Bao tủi hờn cố gắng vượt lên
Như dải lụa phất phơ trước gió
Vào tay ai nương náu những ngày dài

Anh yêu thương cô lộ rõ tấm chân tình
Chuộc cô về chăm sóc hết mình
Nhưng giang hồ anh hành nghề chạy vỏ
Ngày ngày nhìn chồng cùng bè lũ ngược xuôi
Ai hớ hênh là mất của như chơi

Nuôi hy vọng chồng hoàn lương sớm tối
Sống lương thiện cùng nhau xây đời mới
Dẫu đói nghèo cũng thanh thản tấm thân
Nhưng đời chẳng được như mong muốn
Xã hội thêm một bỉ vỏ đáng gờm

Giúp đỡ đàn em, chồng cô chẳng thuận lòng
Lại thêm lần để ” sổng” miếng mồi ngon
Ghen tuông lại đẩy cô ra đường
Vừa hay cha vướng vào vòng lao lý
Vẫn giận cha nhưng chữ hiếu chưa tròn
Đành ngậm ngùi làm lẽ với người ta

Mật thám ưng cũng rất mực cưng chiều
Cuộc sống giàu sang sớm chẳng tày gang
Chồng cũ bị chồng mới bắt giam
Vì tình xưa cô liều mình giải cứu
Bỏ trốn cùng nhau phiêu bạt chốn giang hồ
Cô trở lại còn lợi hại hơn xưa

Nhưng nghiệp chướng đã tìm đường gõ cửa
Chồng cướp vàng cướp luôn cả người đeo
Đứa trẻ mang theo qua bao đường rượt đuổi
Đã ngừng thở khi đến được tay cô
Trời đất đảo điên, choáng váng cả mặt mày
Vết chàm kia – đứa con cô mong mỏi
Nay gặp mặt trong đau thương tức tưởi

Đang quay cuồng như đứt từng khúc ruột
Mật thám năm nào đã ập tới bủa vây
Hai kẻ tội nhân bị giải đi tức khắc
Lối thoát nào cho kẻ khốn cùng kia?

Hoa Tuyết

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button