Phim chuyển thể từ sách

John yêu dấu !

Với một đứa khá thích thư tay như mình thì “John yêu dấu” đọng lại trong mình xúc cảm rất riêng. Nói thế nào được nhỉ? Với mình, mối tình của chàng lính John và cô sinh viên Savannah trong “John yêu dấu” là mối tình thật đẹp, đẹp nhưng vẫn phảng phất nét buồn và có chút day dứt. Hình ảnh John ngồi một mình nhìn Savannah ở phía xa lần cuối cùng hẳn sẽ lưu lại trong mình rất lâu. Nhưng nếu cho họ cơ hội để quay lại thời khắc năm xưa, mình nghĩ họ vẫn lựa chọn như thế, không đổi thay.

Họ vẫn lựa chọn được quen biết, gặp gỡ và yêu nhau – đó quả là những tháng ngày thật đẹp của tuổi xuân khi John được 23 và Savannah mới vừa 21. Cuộc gặp gỡ trong hai tuần về phép ngắn ngủi của John đã đánh dấu một bước ngoặt to lớn trong cuộc đời của hai người trẻ. Nhờ Savannah, John đã hiểu, chấp nhận và học cách yêu bố bằng tình yêu đích thật của đứa con trai dành cho cha – người đã một mình nuôi anh lớn, người chỉ biết diễn tả tình yêu con bằng công việc thay cho lời nói yêu thương, người chỉ biết say mê với công việc sưu tập tiền xu, người sống theo những thói quen qua bao nhiêu năm dài đằng đẵng… John và Savannah đã nhận ra nhau, yêu nhau và trưởng thành cùng nhau. Mình thích những đêm trăng, hai tâm hồn của họ trở nên đồng điệu khi cùng hướng lên bầu trời đêm, ngắm trăng, nhớ về nhau, nghĩ về buổi đầu tiên hai người gặp gỡ – cũng vào một đêm trăng, hồi tưởng lại những gì hai người đã trải qua bên nhau. Mình hình dung ra mỗi khi John và Savannah nhận được thư nhau, những lúc ấy hẳn họ cười rạng rỡ sau những ngày dài mong ngóng, hình dung ra hai người sẽ bỏ qua một bên những việc còn dang dở, chạy ùa vào một góc riêng, nhìn nét chữ của người thương trên phong thư, ngấu nghiến từng con chữ rồi tưởng tượng ra cảnh anh ấy, cô ấy ở nơi xa. Dẫu cách xa về địa lý, nhưng tình cảm của hai người dành cho nhau không vơi bớt mà chỉ ngày càng sâu đậm theo năm tháng. Những lời sẻ chia, những câu chuyện rất đỗi bình dị qua những cánh thư, những mong ngóng chờ đợi ngày gặp mặt trong kỳ nghỉ phép sắp tới, rồi chờ ngày John xuất ngũ là động lực giúp họ tiếp bước, giúp họ nuôi dưỡng cho tình yêu ngày thêm bền vững. Chỉ sáu tháng nữa thôi, vâng, chỉ chừng ấy nữa thôi là đến ngày John được xuất ngũ, được trở về bên Savannah nhưng cuộc đời luôn có những ngã rẽ…

John sẽ vẫn lựa chọn ghi tên mình vào danh sách những người tình nguyện gia hạn quân ngũ. Trước đến giờ, John chưa từng nghĩ có một ngày mình lại dấn vào nghiệp binh, nhưng cuộc đời luôn là những chuỗi bất ngờ không ai đoán định được. Có lẽ lựa chọn vào con đường ấy là bước ngoặt đầu tiên làm thay đổi cuộc sống của John – cuộc sống tưởng chừng như vô định, không tương lai, không mục tiêu, không hoài bão và khát vọng. Cuộc sống trong đời lính đã dạy anh nhiều điều, biết thế nào là sống có trách nhiệm, biết thế nào là tình bạn vậy nên anh đã không ngần ngại khi đất nước cần đến anh. Sao anh có thể một mình ra về trong vui vẻ, bỏ lại những người bạn, người anh em đã luôn sát cánh bên anh trong gần hai năm qua, để họ vào chốn hiểm nguy? Sao có thể? Lựa chọn quân ngũ để làm tròn trách nhiệm đồng nghĩa với việc John sẽ phải xa Savannah thêm hai năm. Dẫu John và Savannah vẫn yêu và thương nhau, thậm chí yêu thương có phần nhiều hơn trước nhưng lựa chọn này đã đẩy hai con người ấy phải xa nhau mãi mãi. Khi đọc lá thư cuối cùng của Savannah viết cho John, cho dù là lần thứ hai, thứ ba… hay là lần thứ n đi nữa, mình vẫn thấy có chút nhói lòng. Vẫn như những lá thư trước, Savannah mở đầu bằng “John yêu dấu” nhưng lần này kết thư lại bằng ba từ “Em xin lỗi.” Có lẽ không ít người sẽ trách Savannah vì đã vội buông tay John, khiến cho tình yêu đẹp của tuổi xuân mãi trở thành hồi ức nhưng nếu đi đến cuối cùng, ta sẽ thấu hiểu cho Savannah được phần nào.

cam-nhan-john-yeu-dau-1

John sẽ vẫn chọn lựa buông tay Savannah để cô ấy về bên Tim – người chồng, người bạn lớn, người đang cần cô lúc này. Sau khi bố mất, John tìm đến Savannah như một lẽ tự nhiên, tìm cho mình chỗ dựa tinh thần, để anh có thể chuyện trò cùng cô, để cô có thể chia sớt nỗi buồn cùng anh. Trong sự ngỡ ngàng, John gặp lại Savannah sau hơn hai năm chia cắt. Mọi sự đã không còn như trước, đã có biết bao điều đã xảy ra trong quãng thời gian ấy. Buổi gặp gỡ cho cả hai cơ hội nói với nhau về tất cả, về những gì họ đã làm kể từ lần gặp cuối, những khó khăn mà cả hai phải trải qua… Họ đã ngồi lại bên nhau, cùng làm, cùng chuyện trò, cùng ăn tối… và hồi tưởng về những năm tháng tươi đẹp của tuổi trẻ. Nhưng khi gặp được Tim, biết được bệnh tình của anh, John mới vỡ lẽ ra nhiều thứ. John giờ đây đã thật sự trưởng thành. Với anh, dầu sao đi nữa, hôn nhân là chỗ chỉ dành cho hai người mà thôi, vậy nên anh đã chọn ra đi, ra đi để Savannah có thể toàn tâm toàn ý lo cho Tim và Alan – em trai Tim. Mình nghĩ John đã phải đấu tranh với bản than rất nhiều để có thể đi đến lựa chọn đó. John đã định âm thầm gặp Tim rồi rời đi, không định chào Savannah vì sợ rằng hai người còn nhiều vấn vương. Vì cùng lo lắng cho Tim, cả hai có cơ hội gặp mặt lần sau cuối và nói lời tạm biệt – tuy rất xót xa. Dẫu rất yêu Savannah, nhưng John đã dứt khoát vì giờ đây Savannah cũng đang gánh trên vai trách nhiệm nặng nề. John không muốn sau này, khi nhìn lại ngày hôm nay cả anh và Savannah có điều gì phải hối tiếc. Những lời John nói với Savannah khiến mình suy nghĩ rất nhiều: “Em đã cưới Tim, và chồng em cần em. Trọn vẹn. Không còn chỗ nào cho anh nữa, và cả hai chúng ta đều hiểu rằng không nên như vậy. Anh yêu em, Savannah, và anh sẽ mãi yêu em. Em là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh. Em là người bạn và là người tình tuyệt vời nhất của anh, anh không hề hối tiếc từng giây phút ở bên em. Em khiến anh được tái sinh, và hơn tất cả, em đã trả lại người cha cho anh. Anh sẽ không bao giờ quên em. Em mãi mãi là một phần tốt đẹp nhất của anh. Anh xin lỗi vì mọi chuyện phải kết thúc như thế này, nhưng anh phải đi thôi, và em phải vào thăm chồng mình.”

john-yeu-dau

John sẽ vẫn lựa chọn bán bộ sưu tập tiền xu của bố, chỉ giữ lại đồng xu kỷ niệm của hai bố con, âm thầm quyên toàn bộ số tiền để Tim có tiền chữa bệnh, thầm lặng đứng ở bên để dõi theo cuộc sống của hai người. Giờ đây, ở một góc xa, nhìn Savannah bên sườn đồi, John hiểu được tình yêu đích thật có ý nghĩa như thế nào. Như buổi đầu gặp Savannah, anh đã hiểu: “tình yêu là thứ mình cho đi, mà không ràng buộc hay cần đáp trả” và qua Tim, John học được rằng “tình yêu có nghĩa là quan tâm đến hạnh phúc của người khác nhiều hơn của chính bản thân mình cho dù sự lựa chọn mà bạn phải đối mặt khiến bạn đau đớn đến mức nào.”

Cuộc đời luôn đòi hỏi con người ta phải lựa chọn và chịu trách nhiệm với lựa chọn ấy. Với John và Savannah cũng vậy, đứng trước ngã ba đường, hai người đã chọn cho mình lối đi riêng. Lựa chọn chưa bao giờ là việc dễ dàng, họ đã chọn lựa và đến cuối của chặng đường, họ tin đó là những lựa chọn đúng đắn. Đọc“John yêu dấu”, mình cảm nhận được cái đẹp mà Nicholas Sparks đã khắc họa lên qua John, Savannah, Tim và cả người bố âm thầm của John nữa. Vài trang giấy không thể diễn tả đủ những cái đẹp trong “John yêu dấu”, nhất là cảm nhận của mình – một đứa quên trước quên sau chỉ là những suy nghĩ ngổn ngang, không đầu, không cuối, chắp vá nhưng “John yêu dấu” đã đi vào lòng mình như thế.

Tháng 2.2015

Cát Ngọc Đan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button