Review phim

Trước Lúc Hoàng Hôn

Before Sunset

Nội dung

Trước Lúc Hoàng Hôn sản xuất năm 1995, cuộc chia tay giữa Jesse – một anh chàng người Mỹ và Celine – cô gái người Pháp xinh đẹp sau một ngày hẹn hò lãng mạn tại thành phố Vienna của nước Áo, đã để lại trong lòng khán giả nhiều nuối tiếc. Phần 2 có tên Before Sunset. Lúc này trong phim online này, Jesse và Celine gặp lại nhau tại Paris khi cả hai rất thành công trong lĩnh vực riêng của mình, tuy nhiên họ đều thất bại trong chuyện tình cảm. Và lần gặp gỡ thứ hai này, Jesse chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn trước lúc hoàng hôn được gặp gỡ và trò chuyện với Celine. Sau đó anh phải ra phi trường đi tiếp. Liệu tình cảm tưởng như đã bị lãng quên trong suốt 9 năm giữa họ còn tồn tại?

Thể loại

25 phim hay về tình yêu làm say lòng người xem - Tình yêu đến rất giản đơn nhưng thực chất lại mang trong mình một sức mạnh vô hình mà chỉ có những người đã và đang yêu mới có thể thấu hiểu. 25 phim hay về tình yêu giúp chúng ta mạnh mẽ hơn để vượt qua những thử thách, chông gai của cuộc sống, khiến… Đọc thêm

Trailer

Các review được Vnwriter tổng hợp từ nhiều nguồn. Báo cáo vi phạm, bản quyền, spoiler tại trang Liên hệ hoặc Bản quyền.

Review

sẵn sàng để yêu và được yêu, một lần nữa

Khanh Linh 8.7 Facebook

“Before Sunrise” bắt đầu từ câu chuyện “tình yêu một ngày” của Jesse và Celine trên chuyến tàu lửa xuyên châu Âu. Jesse là một chàng trai trẻ người Mỹ đang trên chuyến hành trình khám phá châu Âu còn Celine trên đường về Paris sau chuyến thăm bà ngoại ở Ba Lan. Họ gặp nhau chớp nhoáng, một vài câu chuyện vô thưởng vô phạt để rồi quyết định cùng nhau xuống tàu ở Vienna – thủ đô nước Áo. Cả hai đã có một ngày trọn vẹn những hạnh phúc, lãng mạn thậm chí cả điên rồ bên nhau trước khi phải chia tay vào lúc bình minh ở sân ga và hẹn gặp laị nhau đúng 6 tháng sau đó.

“Before Sunset” bắt đầu bằng cuộc gặp gỡ của Jesse và Celine lần thứ hai, không phải 6 tháng sau mà là 9 năm sau đó. Họ gặp nhau giữa Paris hoa lệ, trong một tiệm sách ấm áp mà lúc bấy giờ Jesse đã trở thành một nhà văn nổi tiếng với cuốn sách “best-seller” kể về chuyện tình của họ ở Vienna năm nào. Họ chỉ có cơ hội ở bên nhau vài giờ ngắn ngủi trước khi Jesse đáp máy bay về Mỹ trước lúc hoàng hôn, về bên gia đình của anh, về với người vợ và cậu con trai nhỏ. Họ gặp lại, lúng túng, bối rối.

Họ cùng nhau đi bộ dọc theo nhữngcon phố lát đá của Paris. Họ ngồi bên nhau trong một quán cà phê nhỏ.Họ cùng đón những ánh nắng chiều vàng rực trên sông Seine. Một cuộc tình vỏn vẹn 24 giờ. 9 năm dài xa cách. Cuộc tái ngộ đầy bất ngờ.Tất cả đã làm nên một câu chuyện tình yêu kỳ lạ. Một tình yêu mà dù không phải là 9 năm mà là lâu hơn nữa họ mới gặp lại thì nó vẫn chỉ ở đó. Không diễn đạt bằng lời, tình yêu của họ sâu sắc và thầm kín. Tình yêu đó vô hình vây suốt chiều dài bộ phim, vây luôn cả không gian xung quanh mình, tưởng chừng như chỉ cần với tay ra là chạm tới.

Cả hai bộ phim là một cuộc đối thoại dài triền miên giữa hai nhân vật.Mình xem, mình thuộc làu và mình thích thú.Rất nhiều đoạn hội thoại hay, rất nhiều câu thoại đầy ý nghiã và xúc động. Mình thích nhất đoạn đối
thoại đầy cảm xúc mà Celine dành cho Jesse trong chiếc xe hơi màu đen chạy như bay qua các con phố nhỏ ở Paris hoa lệ để đưa Celine về nhà trước khi Jesse ra sân bay. Môt cuộc đối thoại gấp gáp như trút hết mọi
tâm tư vì cả Jesse và Celine đều biết họ không còn nhiều thời gian, khi mặt trời đang từ từ lặn xuống bên bờ sông Seine.

Sau những ngượng ngùng,lúng túng, bất ngờ; Sau những lời thăm hỏi xã giao về cuộc sống của nhau, câu chuyện đã lái họ về với cảm xúc của 9 năm trước và Celine đã thật sự bùng nổ giữa những cảm xúc chất chứa trong lòng, cô nói với Jesse:

“Em đã rất ổn, cho đến khi em đọc quyển sách khỉ gió đó của anh! Nó khuấy động tất cả mọi ký ức về anh trong! Nó làm em nhớ rằng em đã từng lãng mạn và chân thật đến nhường nào, em đã từng có nhiều hoài bão đến nhường nào. Còn bây giờ, em không còn tin tưởng bất cứ điều gì liên quan đến tình yêu. Em không còn cảm nhận được tình cảm của mình dành cho ai khác.Nó giống như là em đã trút hết mọi sự lãng mạn của em vào trong cái đêm đó và em sẽ không bao giờ có lại được cái cảm giác đó nữa.Cái đêm đó đã lấy đi mất mọi cảm xúc của em.Em đã trao nó cho anh và anh mang nó đi mất. Điều đó làm em cảm thấy lạnh lẽo hệt như là tình yêu không phải thứ dành cho em! Em không tin vào tình yêu nữa, em không”

Với Celine, Jesse là tình yêu lớn trong đời cô, dù họ chỉ có thể bên nhau chưa đầy 24 tiếng và xa nhau đến 9 năm. 9 năm đó chưa bao giờ cô thôi nghĩ về anh và điều đó làm cho cô không thể yêu ai trọn vẹn và hết mình. Và anh cũng thế. Tình yêu của anh dành cho cô vẫn ở đó, vẫn tồn tại, vẫn cháy bỏng trong từng giấc mơ mỗi đêm, dù nhiều lần thức dậy trong hoảng hốt với gương mặt còn đẫm nước mắt, anh bắt gặp ánh mắt vợ nhìn mình đầy hoài nghi và đau khổ.

Trong khoảng không gian nhỏ bé của chiếc xe, họ đã trao cho nhau tất cả những gì chất chứa trong lòng mình và cùng ngạc nhiên nhận ra rằng định mệnh đã nhiều lần ngăn cản họ gặp nhau, đến với nhau. Như lần cô đi lướt qua anh ngay trên góc phố trước cổng nhà thờ nơi anh chuẩn bị làm đám cưới, lúc anh – dù trong chỉ với một tia hi vọng mong manh vẫn thầm mong rằng cô sẽ xuất hiện. Như cái cách họ đã cùng sống trong cùng một thời điểm tại New York nhưng số phận chỉ để họ đi lướt qua nhau.

Hoàng hôn đã buông xuống ở cuối phim nhưng anh vẫn ngồi im ở đấy,trong căn hộ nhỏ của cô, nhấm nháp tách cà phê cô pha và lắng nghe cô thì thầm hát: “Let’s me sing you a waltz. Out of nowhere, out of my thoughts. Let’s me sing you a waltz, about this one night stand…One single night with you little Jesse is worth a thousand with anybody…” Khi bộ phim đóng laị, câu thoại cuối cùng vẫn còn luẩn quẩn trong đầu mình lúc Celine nhìn Jesse và nói: “Babe, you’re gonna miss that train” và anh mỉm cười trả lời: “I know”.

Một kết thúc mở.Một kết thúc làm hài lòng tất cả mọi ngươì. Ai muốn đóng câu chuyện theo chiều hướng nào cũng được. Còn mình, mình tô cho nó một kết thúc màu hồng. Mình tin tình yêu sẽ không đi lướt qua họ một lần nữa mà sẽ ở laị tại đấy, trong căn hộ của cô. Mình tin vào tình yêu. Mình tin vào những điều lạ lùng mà tình yêu mang đến. Thi thoảng, vào những thời điểm trước đây, mình cũng đã từng như Celine, cũng trút hết tình yêu và sự lãng mạn của mình vào một người, rồi anh ấy cũng đã gói ghém nó lại và mang nó đi mất. Mình đã từng mất niềm tin vào tình yêu, mất niềm tin vào tình cảm của người khác dành cho mình, mình có quá ít sự tin tưởng và quá dư dả lòng nghi ngờ.

Nhưng giờ thì không. Mỗi sáng bước ra khỏi cửa, mình luôn rất sẵn sàng cho một tình yêu ở đâu đó bất ngờ ập vào mình, luôn sẵn sàng để yêu và được yêu, một lần nữa. Giống như ông thầy già dạy mình hồi Đại học hay đùa: “Hãy cứ yêu nhiều vào, yêu càng nhiều người càng tốt. Vì càng có nhiều sự trải nghiệm mới biết được cuối cùng ai là người xứng đáng nhất!”. Mình nghĩ thầy mình cũng có lý đấy chứ. Vì thế đừng rụt rè yêu. Hãy luôn cho mình một cơ hội để cuối cùng, biết đâu bạn sẽ gặp được một mối tình thật tuyệt vời “trước lúc hoàng hôn”

thời gian mài sắc tình yêu

Anh Tram 8.8 Vnexpress

Chín năm trước, Jesse và Celine gặp nhau lần đầu tiên tại Vienna (Áo). Hai người phải lòng nhau và hẹn sáu tháng sau sẽ cùng trở lại thành phố này một lần nữa. Nhưng giống như lời ao ước của gã si tình trong một bài thơ nọ: “Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé”, Celine đã không đến thật. Họ bặt tin nhau từ dạo ấy. Chàng viết lại câu chuyện tình đó trong một cuốn sách còn nàng thì giấu những kỷ niệm trong một bài hát.

Trong chín năm xa cách ấy, họ từng có thời gian cùng sống ở New York, thậm chí có lẽ từng đi ngang qua nhau mà không hề hay biết (cứ như thể New York náo nhiệt không dành cho những cuộc tình).

Như một trò đùa của số phận, chín năm sau, họ gặp lại nhau, lần này ở Paris, kinh đô tráng lệ của nước Pháp. Chàng lúc này đang ở cuối con đường của một cuộc hôn nhân thất bại còn nàng thì đã mất hết niềm tin ở tình yêu. Họ gần như lâm vào chính cái hoàn cảnh mà Jesse đã “tiên đoán” cách đây gần 10 năm khi chàng tìm cớ thuyết phục Celine rời tàu để xuống Vienna với mình. Khi những mối quan hệ tình cảm hiện tại lâm vào bế tắc và đâm vào ngõ cụt, người ta sẽ bắt đầu hối tiếc những cơ hội để mất trong quá khứ. Sẽ ra sao nếu hồi ấy, Jesse và Celine chọn nhau? Sẽ ra sao nếu hồi ấy Celine không lỡ hẹn?

Trái với dự đoán của khán giả, những người đã chờ đợi chín năm để tái ngộ Jesse và Celine sau Before Sunrise, Before Sunset không có cảnh chàng và nàng chạy băng qua phố để lao vào lòng nhau như những bộ phim tình cảm xoàng xĩnh khác. Thậm chí trong 80 phút ngắn ngủi của bộ phim, cũng chẳng có một cái hôn hay những lời yêu đương mùi mẫn, thề non hẹn biển nào. Before Sunset đem lại cảm giác hồi hộp dò đoán giống như cách ta bứt cánh hoa cúc bói yêu – yêu, không yêu, yêu, không yêu…

Qua những cuộc trò chuyện miên man, Jesse và Celine ngầm thăm dò, ướm hỏi nhau rằng liệu sau chừng ấy năm, tình cảm của người kia dành cho mình có còn? Phải chăng mình là kẻ duy nhất lãng mạn khi vẫn còn ôm ấp trong lòng về mối tình ngày ấy còn người kia thì không? Lòng kiêu hãnh và nỗi sợ tổn thương giữ họ lại, khiến họ khó mở lòng hơn. Hai người có thể lớn tiếng, cởi mở nói về đủ các vấn đề vĩ mô như môi trường, sự bí ẩn của vũ trụ, sự khác biệt giữa người Mỹ và người Pháp. Nhưng những vấn đề riêng tư, những câu hỏi tối quan trọng thì họ giữ lại, lảng đi bằng những lời nói dối.

Một chút hờn trách rất nhẹ, một chút tiếc nuối la đà, sự giận dữ được kìm nén cùng lúc với niềm hy vọng le lói dần được nhen lên. Tất cả hòa trộn với nhau trong những cuộc đối thoại khiến Before Sunset trở nên phức tạp, khó đoán biết và nhiều màu sắc hơn Before Sunrise.

Khán giả sẽ bị hút vào không khí của bộ phim ngay từ những cuộc trò chyện đầu tiên của Jesse và Celine khi họ mới gặp nhau. Ethan Hawke và Julie Delpy tỏ ra nhạy cảm tuyệt vời và có một phân đoạn tinh tế, lột tả được tính cách hai nhân vật. Celine của Julie Delpy vẫn dễ thương, duyên dáng như ngày nào với lối nói chuyện hoa chân múa tay, trán nhăn tít, những biểu lộ tình cảm hiện rõ trên khuôn mặt. Trong một phân đoạn ngắn, cô trượt nhẹ từ trạng thái cảm xúc này sang trạng thái cảm xúc khác: áy náy, thở phào nhẹ nhõm, thanh minh, giận dữ, luống cuống, bối rối, vui mừng… Những cảm xúc phức tạp đan xen, thay đổi liên tục khi cô biết rằng chín năm trước, Jesse thực sự đã trở lại Vienna vì cô.

Jesse của Ethan vẫn hài hước và lịch lãm như xưa, luôn nhường nhịn và chịu đựng tính khí bốc đồng của Celine. Anh sẵn sàng nói dối rằng mình không đến Vienna, mình đã gặp người đàn bà khác, mình đang có cuộc sống riêng rất hạnh phúc… để Celine khỏi phiền lòng. Nếu Celine luôn trong trạng thái kích động, dễ bị bùng nổ thì Jesse luôn điềm đạm và đóng vai trò là người xoa dịu. Jesse của Before Sunset vẫn dịu dàng và nam tính trong vai trò một người che chở, một người bảo vệ theo đúng cách mà một phụ nữ có thể trông đợi.

Giống như phần trước Before Sunrise, Before Sunset dễ khiến người ta có cảm giác trên đời này chẳng còn gì dễ hơn là làm một bộ phim: chỉ cần cầm máy quay đi theo một cặp ngẫu nhiên, ghi lại những cuộc trò chuyện của họ và thế là xong. Nhưng để mọi thứ trở nên thật đơn giản, bao giờ cũng đòi hỏi sự kỳ công, tỷ mỉ ở đằng sau. Đạo diễn Linklater một lần nữa lại đánh cược sự thành công của bộ phim vào sức mạnh của lời thoại và diễn xuất.

Ethan Hawke và Julie Delpy một lần nữa được “chọn mặt gửi vàng” trong những vai diễn được đo ni đóng giày dành riêng cho họ. Thậm chí trong phần này, hai người còn tham gia trực tiếp vào quá trình viết kịch bản. Ở thời điểm bộ phim được khởi quay, Ethan Hawke cũng đang ở trong những chương cuối của một cuộc hôn nhân khủng hoảng và chuẩn bị làm thủ tục ly dị. Còn Julie Delpy, ở tuổi 35, vẫn xinh đẹp và trẻ trung nhưng sau những mối tình không đơm hoa kết quả, vẫn chưa tìm được một bến đỗ cho mình.

Họ đã đưa chính những trải ngiệm cuộc sống thực vào phim, khiến Before Sunset trở nên tự nhiên, thuyết phục và có chiều sâu hơn. Bộ phim được quay trong 15 ngày – một thời gian tương đối ngắn ngủi – nhưng đó là kết quả của sự dồn nén những trải nghiệm từ chính cuộc đời của Ethan Hawke và Julie Delpy.

Ngoài Jesse và Celine, không thể không kể đến một nhân vật chính thứ ba làm nên sự quyến rũ của bộ phim, đó chính là Paris. Before Sunset đem đến cho khán giả một Paris đúng như ta mong đợi với những con phố vắng vẻ, hoàn toàn biệt dấu khách du lịch, chỉ có những người dân bản địa uể oải ngồi ở những quán café ngoài trời, ngắm bóng chiều dần buông trên sông Seine. Nếu ở Before Sunrise, Vienna là một người lạ thì ở Before Sunset, Paris là một người quen, chí ít là với Celine. Ở Vienna, Jesse và Celine có thể cầm tay nhau chạy dọc phố, hối hả từ nơi này đến nơi khác với ham mê được khám phá thì ở Paris họ đi bên nhau chậm rãi, lần lữa sự chia tay.

Lúc đầu họ chỉ định đi uống café nhưng rồi họ đi dạo trong công viên, xuống thuyền ngắm Paris từ lòng sông, lên xe về nhà Celine, thậm chí lên tận phòng nàng. Lần nào Jesse cũng đều tìm thấy một lý do để trì hoãn giây phút tạm biệt. Vì vậy, mỗi địa điểm của Paris xuất hiện trong phim đều tạo một cảm giác bịn rịn đặc biệt như thể đây là lần cuối cùng họ được bên nhau.

Tình yêu trong Before Sunset cũng có nhiều khác biệt với Before Sunrise. Tình yêu trong phần trước lãng mạn, phiêu lưu gắn liền với mong muốn khám phá bản thân và khám phá thế giới. Trong Before Sunrise, Jesse và Celine còn trẻ, không có nhiều ràng buộc. Họ tự tin ở tương lai, về việc “không người này thì người khác, biển còn nhiều cá” và sẵn sàng mạo hiểm một mối quan hệ bằng cách không trao đổi bất cứ thông tin liên lạc nào khác ngoài một lời hứa hẹn lãng mạn là sáu tháng sau gặp lại.

Ở Before Sunset, Jesse và Celine đều từng trải hơn, họ gặp nhiều thất bại trong tình yêu và nhận ra rằng một sự kết nối thực sự giữa hai tâm hồn là điều hiếm hoi và khó gặp trong cuộc đời. Họ bắt đầu tiếc nuối cho những cơ hội đã qua, những khả năng đã bị bỏ lỡ. Trong Before Sunset, Jesse cũng đã có vợ, Celine thì có bạn trai, họ không thể tự do lựa chọn như chín năm về trước. Tình yêu trong Before Sunset vì thế phức tạp, khó dò, khó đoán hơn.

Before Sunrise – Before Sunset – Before Midnight là một bộ ba tác phẩm điện ảnh xuất sắc về tình yêu. Nếu bạn yêu Before Sunrise, đừng bỏ lỡ Before Sunset, bởi đó là một phần sau thú vị chẳng kém gì phần một. Nếu bạn chưa từng xem Before Sunrise, Before Sunset vẫn là một bộ phim tình cảm bạn không nên bỏ lỡ. Before Sunset đủ hấp dẫn để bạn có thể thưởng thức như một bộ phim hoàn toàn độc lập, chứ không phải như một phần sau hay phần trước ăn theo của bất cứ bộ phim nào.

Hẹn trước lúc nửa đêm

YlaBongBenh 8.6 Blogger

Đã nhiều lần đọc lướt review và nhiều người gợi ý xem fim này nhưng chưa 1 lần nào thấy sẵn sàng xem, ngay cả khi xem Boyhood của cùng đạo diễn và fong cách “đi cùng năm tháng”đáng kinh ngạc, biết chính vị này đã từng làm chùm 3 fim mỗi tập cách nhau 9 năm rồi.. Nhưng thực sự không hiểu sao mình ko có hứng thú với câu chuyện lãng mạn yêu 1 ngày này, bình thường mình cũng thích chút lãng mạn thi vị đấy chứ, nhưng lãng mạn vị lãng mạn, nghe có vẻ hơi xa rời thực tế là thấy ngại…

Xem rồi thì cảm giác thật lạ, fim hay, rất hay, quá là có 1 không 2 rồi, nhưng cảm xúc của mình khi xem cả 2 phần (Bình Minh và Hoàng HÔn) là lẫn lộn, vừa yêu vừa không, mà thậm chí trong cùng 1 cảnh, cùng 1 nhân vật ….

Fim đơn giản là về 1 cặp đôi cứ vừa đi vừa nói chuyện, cả bộ fim chỉ có 2 người đó, đi bộ, thi thoảng dừng hoặc trên xe/thuyền và tiếp tục tiếp tục nói chuyện. Chắc ai phải nói nhiều và thích nói chuyện mới thích phim này được, tất cả bắt đầu chỉ vì 2 người nói vài câu chuyện và thấy quá hợp nhau, thế là trước bình Minh thì được gần 1 ngày còn trước Hoàng Hôn thì chỉ có hơn 1 tiếng mà 2 con người đó có thể nói về đủ thứ trên đời, về mình, về sự sống, cái chết, về vũ trụ, về quan điểm với thế giới và xã hội…

Nói chuyện để dò hiểu đối phương, để thể hiện cảm xúc và suy nghĩ của mình, hiểu thêm về những khác biệt và về chính bản thân mình… Suốt cả bộ phim và cuộc nói chuyện của 2 con người đó là những góc phố, là nghĩa trang, công viên, là sông là nhà… vắng vẻ,thanh bình, cảnh đẹp và cuộc sống cứ chảy trôi đằng sau họ…

Vừa xem vừa nghĩ

Ôi trời thấy giống mình quá, thích nói chuyên, nói nhiều và thích nhất là vừa đi dạo bộ vừa nói, cũng nói về đủ mọi thứ trên trời dưới bể… Bộ phim làm mình chợt nhẩm tính xem mình đã có bao nhiêu tri kỷ để có thể chuyện trò như thế và thế là thầm cảm ơn những người đã gặp, đi và nói chuyện với mình nhiều như thế, thậm chí đến tận bây giờ!!

Mình cũng thấy tương đồng rất nhiều điểm với Celine (chắc giống nhất là khoản nói nhiều :)) và cảm xúc bốc đồng), tất nhiên cũng nhiều điểm khác, nhưng xem Celine, mình chợt mỉm cười nghĩ về mình: ở cái thời bằng như cô ấy trong Bình Minh, kiên quyết nếu không thể nói chuyện được với bạn đời thì thà sống đơn thân đến hết đời, vậy nên nếu mình không gặp được 1 tên chịu được mình (nói) và đến giờ bắt đầu kêu mình nói nhiều(+ có khả năng làm bố của con mình), thì có thể mình sẽ giống như Celine ở Trước lúc Hoàng Hôn: bỏ chính phủ, làm công tác xã hội, trẻ trung năng động, hết mối tình này và đến mối tình khác (nhưng chắc sẽ enjoy hơn nhiều chứ ko phải thất vọng tràn trề như nafg)????

Có lẽ chính vì giống mình nhưng cũng có nhiều cái khác mình quá (đặc biệt là về cái sự “nắm” và “buông”), nên cảm xúc là lẫn lộn, mình ko yêu việc dập dờn kiểu tình yêu để ngó 1 ngày thôi như thế, cả thế giới rộng lớn này để tìm được 1 người có thể nói chuyện được và cả yêu được đâu phải dễ? Phải chộp lấy phải giữ lấy chứ, đúng là trẻ con bồng bột, ko thông tin không liên lạc, chỉ 1 cuộc hẹn 6 tháng thôi, lãng mạn và phiêu lưu đặc xịt với chính cơ hội “có nhau trong đời”? Đúng là phim!

Ừ thì có những điều nếu muốn có thể làm đến cùng, nhưng cũng có những điều còn phải là hoàn cảnh, những điều ràng buộc, ko phải đơn giảncứ nói yêu là mấy núi cũng trèo mấy sông cũng lội được… Chính Celine nói 1 điều mà mình rất đồng ý: “Nếu anh và vợ cứ chỉ yêu nhau thì giờ anh không viết sách, không nổi tiếng và có được những điều như bây giờ!” Nếu Celine của 9 năm trước mà không để vuột mất chàng lãng tử tâm đầu ý hợp như thế thì đã không có bình minh rồi hoàng hôn rồi mới nửa đêm, mà là đêm tối mò mò 1 chồng 2 con 1 phát mama of Boyhood luôn :)) ?!?!?!

Vừa nghi vừa yếu

Mình đợi bao năm, đợi cho đến lúc đủ “năng lực trí tuệ” để xem được phim này luôn ấy, định bụng xem 1 mạch 3 phần 1 lúc rồi phát biểu luôn thể. Nhưng không ngờ xem hết Hoàng hôn xong mình… không phải không muốn xem nữa đâu, phim hay mà,… nhưng chắc phải đợi 1 thời gian nữa, khi nào lại có đủ năng lực trí tuệ hơn nữa mới thưởng thức Nửa đêm được (nghe nói phần đó còn nói nhiều hơn và khủng bố hơn, hị hị) Đừng nói phải chờ 9 năm nữa? Có khi chỉ cần 1 năm nữa thôi, để mình cũng trải qua tròn 9 năm hôn nhân với 2 mặt con là hợp lý, hí hí!!!

Xem xong 2 phần mà phải mất 3 ngày cuối tuần, những câu truyện giữa 2 người có rất nhiều thông điệp và quan điểm hay, ý nghĩa… nhưng mình (vẫn như hầu hết khi) quên hết rồi! Đọng lại là cảm giác như vừa ăn 2 con sinh vật biển siêu cao đạm, không thể tiếp tục ních thêm con thứ 3 vào đầu được, cần ngay 1 món thanh thanh mát mát lèo phèo nào đấy để tráng miệng, cho dù chả bổ béo gì nhưng thật sự cần cân bằng vị giác lại, tìm ngay 1 phim Hàn sến sẩm lãng mạn gì đấy cũng được, cho quên cái cảm giác ư ứ của sơn hào hải vị vừa dùng, hị.

Vừa yêu vừa … giữ

Không không phim hay và nhẹ nhàng ý nghĩa lắm, ai thích kiểu thoại hay, lãng đãng nữa thì sẽ thích đấy, (còn không là sẽ ngủ gật??!!) chỉ là cảm giác của mình với bộ phim thật là… khó tả!!!

À mình cũng thích những khung cảnh và nhân vật phụ của cả 2 phần phim nữa, những người diễn kịch nghiệp dư, nhà thơ, khách trong quán, hãng xóm… đều rất hay, nhà thơ và 2 anh diễn viên không chuyên ngoài sân khấu làm mình thấy ở Vien có những nghề phụ thật lý thú, còn những vị khách thì hiển hiện “chuẩn” Châu Âu, văng vẳng cái sự “Ở Mỹ mà phục vụ như thế thì bị đuổi việc lâu rồi!”.

Mình rất thích sự tĩnh lặng, lạnh lùng và lãng đảng kiểu Châu Âu ấy! Đến hoàng hôn, khi mà chính Celine còn phải thốt lên là “Em cũng không ngờ Paris đẹp như thế” thì cho cảm giác khác, những điều đã thân thuộc với Celine, nhưng giờ lại đẹp đến ngỡ ngàng. Từng góc phố, dòng sông, con ngõ nhỏ nơi tiệc tùng ấm cúng mà Celine sống… đều đẹp hơn vì có Jesse, có 1 người đồng điệu cùng dạo bước…

Và mình muốn giữ trạng thái ấy… Sợ rằng đến nửa đêm, mọi thứ thật quá, phũ phàng quá… lại nhắm mắt mà nghe, chờ trời lại sáng, mơ màng như ánh bình minh thôi à???!!!!!! ?

Hẹn trước lúc nửa đêm!!!

Đánh giá

Nội dung - 8.7
Diễn xuất - 8.5
Nhạc phim - 8.7
Kỹ xảo điện ảnh - 8.4
Thông điệp truyền tải - 8.5

8.6

Lãng mạn

sẵn sàng để yêu và được yêu, một lần nữa

User Rating: 3.35 ( 1 votes)

Bạn có thể quan tâm đến chủ đề:

Ngày đăng: Tháng Chín 1, 2018 | Lần cập nhật cuối: Tháng Bảy 27, 2019

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button