Writer

Và Cơn Mưa Tới Mát Tâm Hồn

Chiều về gặp đúng cơn mưa cứ lầm bầm mãi câu cả tháng mang áo mưa chả mưa đúng hôm không mang thì trời mưa xui quá đi… Ấy vậy mà chỉ mấy bữa trước, con bé hâm hâm ý cùng thằng bạn bị nhỡ chuyến tàu, thế là hai đứa lao vào mưa để tìm cái gì hay ho trong cảm xúc con người để lưu laị bằng những bức hình. Vậy mà cũng hay đáo để nha, người thì cuống quýt chạy về nhà cho khỏi lấm lem, ướt nhẹp, người vẫn thong thả mưa thì mặc mưa, à đặc biệt mấy đôi chim sẻ có vẻ trở lên đáng yêu hơn thì phải, hai đứa áo mưa xanh đỏ, lí lắc tròng nghẹo nhau, lại năn nỉ chụp cho tụi em bức hình.. hehe.. giống tui hồi còn trẻ quá đi à.. nghe như kiểu mình già lắm rồi thật ra cũng mới như bút viết chưa ráo mực thôi mà.. Mưa thì vẫn là mưa, chỉ là cách đối diện là khác nhau. Và cuộc đời còn rất nhiều cơn mưa như thế. “ Nắng mưa là chuyện của trời, tư tương là chuyện của tôi yêu nàng” còn chia tay thì là chuyện của duyên số, nghĩ là vậy cho nhẹ nhàng. Nhưng cam đoan rằng sau cơn mưa, trời có vẻ cao xanh, khung cảnh quang đãng và sự vật như đang gột rửa lớp bụi bám lâu ngày. Nên nhưng trúc trắc của cuộc đời phải chẳng chỉ là cơn mưa để dạy ta những điều trưởng thành hơn.

Có cơn bão quật ngã cây cối, khiến ta như con mèo sũng nước, bê bết bên vệ đường, có sai lầm không thể cứu vãn nổi và rồi chỉ để quên đi…
Có chiều mưa vu vơ đi làm về “ Người trên phố đi bên nhau rất vui , Chỉ riêng em cô đơn mãi thôi, Ðường xa lắm hắt hiu mây trời, nên mây ngừng trôi” thành thử về giận hờn vu vơ.. bởi vì người ta chạnh lòng.. có nói ra thì cũng chẳng hiểu chứ lại lầm lì không nói.. vì cảm xúc mỗi người là khác nhau, nên còn thương nhau thì chắc còn nghĩ cho nhau dài dài… thế mà chả hiểu sao trừ bạn ấy ra thì mấy bạn Nam khác đều bảo mình mạnh mẽ.. Mấy bạn nữ đều biết mình chỉ mè nheo với người muốn cần mè nheo phải không? Cơ mà chả ai hiểu cho mưa à..
Có chiều mưa sầm sì, vì mưa mà không có đi chơi xa được, ngồi cafe bô lô ba la, anh cười bảo tui trẻ con, trời sinh cái môi dỗi hờn bĩu dài.. Thấy vậy anh nghiêm nghị giải thích: “ Em không phải là trẻ con vì nếu em là trẻ còn thì anh nói em trẻ con em đã dỗi rồi, em chỉ đáng yêu thôi ” thật ra chỉ có trẻ con mới hay cắc cớ… Lần nào anh cũng như cơn mưa dầm thấm lâu vậy nè: “ Em là người Việt Nam, nhưng em còn là em… em làm điều em thích đi.. em không trang điểm sẽ xinh hơn 🙂 … em cố gắng nhé! em giỏi!” đứa trẻ con nào được khen chả hào hứng làm việc tốt. Dù là em là ai em cùng cần được tôn trọng, kể cả là đứa trẻ mãi không thèm lớn, rút cuộc vẫn phải lớn qua cơn giông mùa đông năm ấy..

Ôi ai bảo con gái yêu bằng tai cơ chứ.. Thứ ngôn ngữ vụng về người ta gọi “ Ái ngôn” thì phải vừa kết hợp giữa Chân, Thiện, Mỹ tức là chân thật, lương thiện và đẹp.. cũng chả hiểu sao thấy nó đẹp… Chắc tại mấy kẻ yêu đương thường mù quáng.. hihi..

Loanh quanh thì mưa vẫn làm chồi cây xanh ra, hoa nở, trái chín cây.. Nên dù cuộc đời này có ném cho vô vàn cơn mưa đáng ghét chúng ta vẫn hi vọng có 1 ngày được tưới mát tâm hồn, được chữa lành vết thương. Như lời bài hát : “ Vì em đã biết dưới cơn mưa dịu dàng anh sẽ tới – hát lên lời ru em ái cho em mà thôi”

Có lẽ trong lúc chờ đợi em phải tranh thủ làm tỷ tỷ thứ việc cho riêng mình, trồng cây, trồng người, trồng cả bản thân nữa.. Học cách chống chọi khi cơn bão tới một cách thông minh hơn, học cách lạc quan sau mỗi cơn mưa và học cách buông trong cơn mưa..

Bạn có thể quan tâm đến chủ đề:

Ngày đăng: Tháng Năm 17, 2017 | Lần cập nhật cuối: Tháng Hai 2, 2018

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button